“Vậy nên… ngươi muốn trở thành người đứng sau nhân gian, có thể thay thương sinh chống đỡ mảnh trời này?”
Xích Vân Tử mãi mới tiêu hóa được chuyện này, thử dùng góc độ của “người” để lý giải suy nghĩ của người thanh niên trước mặt, khi lão cảm thấy cuối cùng mình đã thông suốt lý do, ngẩng đầu lên lại đối diện với ánh mắt kỳ lạ của y.
“Ngươi coi ta là gì, thánh nhân ư?”
Thẩm Nghi liếc mắt nhìn lão Kim Tiên, lười nhác vươn vai, uể oải nói: “Thay người khác chống trời là một chuyện rất mệt mỏi, ta chỉ muốn trà trộn vào đám đông, cưới vợ sinh con, sau đó sống cho qua ngày đoạn tháng.”