“Hô… Giữa trưa rồi sao?”
Lương Cừ mặc xong y phục, đẩy cửa phòng ra, ánh mặt trời ban ngày chói chang khiến hắn hơi nheo mắt, ngẩng đầu phát hiện mặt trời trên trời vậy mà đang ở thiên nam, ẩn ẩn muốn xế về tây.
Đỉnh núi vẫn như cũ trống trải, không thấy bóng người, có lẽ là người tối hôm qua xuống núi kéo dài thời gian bao núi.
Đám hoa Đàm Hoa còn chưa nở, khép lại thành nụ, lắc lư. Phóng tầm mắt ra xa, thỉnh thoảng có suối nước trên núi xối xuống, hình thành thác nước như bậc thang so le, có một phong vị riêng.