Lục Diệp thong thả bước tới, nhìn đối phương từ trên cao xuống, mở miệng nói: “Thuộc hạ của ngươi sẽ đến cứu ngươi chứ?”
Hắc Cân thủ lĩnh mấp máy môi, yếu ớt đáp: “Chúng ta vốn là những kẻ hợp tính nhau nên mới tụ tập một chỗ. Nay ta đã bại trận bị bắt, Hắc Cân quân không còn nữa, thì còn ai đến cứu ta chứ?”
“Vậy thì… ngươi vô dụng rồi.” Lục Diệp khẽ thở dài, nếu còn Hắc Cân đào tẩu đến cứu người thì gã thủ lĩnh này vẫn còn chút giá trị.
Dứt lời, trường thương trong tay thuận thế đâm tới, xuyên thủng lồng ngực đối phương.