“Ah! Ah!! Thần phạt! Thần phạt! Lão... Đại... Mã Ước Nhĩ dám loạn thần, bị thần linh chém chết! Không liên quan đến ta, không liên quan gì đến ta, thần Bất Tử, tất cả đều là do Mã Ước Nhĩ làm, không liên quan đến chúng ta.” Thủ hạ của Mã Ước Nhĩ bị dọa tiểu ra quần, quỳ xuống sám hối, từng đợt hồn diễm ngưng thật bay lên.
Hư ảnh kia đương nhiên là An Cách, nhưng mà giờ phút này hắn cũng rất mờ mịt, hắn loáng thoáng cảm ứng được, có người đang nói linh tinh Thần Bất Tử gì đó, sau đó lại loáng thoáng nhìn thấy một Địa Tinh và một nhân loại.
Nhân loại kia còn rất quen mắt, không phải là nhân loại đầu tiên tránh thoát được công kích của hắn, chạy đến cồn cát sao?




