“Ngươi có bệnh không?” Sức sát thương của bốn chữ này, chỉ người nghe thấy mới thấu.
Đặc biệt là với những thiên tài như La Long Văn và La Thanh Sương, từ nhỏ đã sống trong lời tán dương, lại càng như vậy.
Khoảnh khắc nghe được bốn chữ kia, La Long Văn chỉ cảm thấy trong lồng ngực tích tụ một ngọn lửa hừng hực nhưng lại không thể phát tiết, mặt hắn cũng vì thế mà nghẹn đến đỏ bừng.
Nhưng so với sự nhẫn nhịn của La Long Văn, La Thanh Sương vốn nổi danh ngang ngược tùy hứng lại càng thêm phẫn nộ.




