“Cái sự chừng mực và kính trọng này, ngươi dùng thật là linh hoạt.” Cố Thanh Thiền khẽ cười, nét mặt lộ vẻ trêu chọc.
“Chuyện trên đời vốn biến hóa khôn lường, chừng mực cũng thế. Nhưng dù là lúc nào, lòng kính trọng của Bình An đối với tiền bối sẽ không bao giờ thay đổi.” Trần Bình An bình tĩnh nói.
Kính trọng?
Cố Thanh Thiền nào ngờ Trần Bình An lại có thể mặt dày đến vậy, dáng vẻ ngạo nghễ, đối đầu gay gắt vẫn còn sờ sờ trước mắt, vậy mà giờ đây đã có thể dùng hai chữ kính trọng với bà.