Thương Long Cố gia, lầu các tĩnh mịch.
Cố Thanh Thiền nhẹ nhàng dời gót sen, tà cung trang màu lam nhạt như dòng nước lướt qua bậc thềm ngọc bích vân mây, châu ngọc khẽ rung, dải tua buông rủ quét qua chiếc cổ trắng ngần, mỗi bước chân đều tựa như đạp trên mây, mang theo uy nghi không thể xâm phạm.
“Không có chuyện gì thì không được làm phiền bản cung!”
“Vâng.” Thị nữ cúi đầu đứng dưới thềm, cung kính đáp.