Lộc cộc! Lộc cộc!
Trần Bình An vừa rời khỏi quận thành không lâu, phía sau quan đạo liền có một bóng ngựa phi nhanh tới. Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là một người quen.
Thiên kiêu của Liễu gia, Liễu Tử Minh.
Liễu Tử Minh cưỡi khoái mã, một thân thanh sam, lưng đeo trường kiếm, áo dài bay phấp phới, quả là một vị công tử thế gia phong thái ngời ngời. Nhưng nếu quan sát kỹ, lại có thể thấy gương mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi, nét mày cũng nhuốm màu phong sương.