“Ha ha ha,” Lăng Tiếu thiếu chủ phóng đãng cười lớn: “Trăm nghe không bằng một thấy, Bích La phu nhân quả nhiên phi phàm, rất hợp ý bản thiếu chủ. Nếu phu nhân nguyện ý dâng mình hầu hạ, bản thiếu chủ cũng không ngại suy xét.”
“Thiếp thân nửa đời khốn khổ, mưa gió dập vùi, nghe nói nam nhi thế gian, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Nam tử thế gian này, đa phần đều là kẻ bạc bẽo. Dám hỏi thiếu chủ, có phải là lương duyên?” Bích La phu nhân ánh mắt khẽ run, như oán như hờn nhìn Lăng Tiếu thiếu chủ.
Một phen tư thái, khiến người thấy mà thương.




