Lơ đãng uống xong trà, Đoan Mộc Khánh Sinh gần như là lôi xềnh xệch con trai rời khỏi trà thất thư lầu. Vũ Văn Đoan đang định mở miệng nói chuyện, Đoan Mộc Trùng Dương vốn chẳng có tướng đứng đắn lại chạy lon ton vào, cười hì hì lấy đi chiếc áo tơi treo trên bình phong.
Vũ Văn Lượng đợi tiếng bước chân khuất xa mới liếc nhìn bộ trà cụ thiếu mất một chén trên bàn trà, cả bộ xem như phế đi, y khẽ thở dài một tiếng.




