Hàn Phương lặng lẽ không nói lời nào, cưỡi ngựa đi trong đêm bên cạnh thư sinh này.
Chỉ là tâm tư xao động, đã là treo kiếm mang sách du học, vậy mà còn chưa xuất kiếm, đã một chưởng vỗ nát đầu ma đầu Chung Ly, há chẳng phải đã đạt tới cảnh giới Nhị phẩm rồi sao?! Vị sĩ tử tự xưng Từ Lãng này mới cập quan mấy năm? Lại có được thực lực đáng sợ xa vời đến thế, điều này khiến Hàn Phương chỉ cảm thấy đúng là người so với người tức chết người. Tuy nhiên, về việc Từ Lãng đi đến Trầm Môn Thảo Lư, hắn cũng không mấy lạc quan. Bị ép buộc đi theo là chuyện bất đắc dĩ, không thể nào như tên kiếm đồng kia mới nói ra một chữ "không" đã chết ngay tại chỗ. Nhưng đến Thảo Đường rồi, làm sao cân nhắc lợi hại, thì lại có chút đau đầu. Chẳng nói đâu xa, Thảo Đường có hai vị lão cung phụng họ Thẩm tọa trấn, đã ở cảnh giới Nhị phẩm từ lâu không hề suy giảm. Một Từ công tử kiếm sau lưng còn chưa ra khỏi vỏ, là không tiếc mạng? Hay là đã có sẵn kế sách?




