Triệu Tuyên Tố vươn hai tay, ấn xuống, Thư Tu và Dương Thanh Phong cùng người cùng ngựa dường như trong khoảnh khắc đều bị vạn quân trọng áp đè xuống đất, hai con ngựa bị ép thành thịt nát, hai hộ vệ Bắc Lương khổ sở chống đỡ, thất khiếu chảy máu, đối mặt với vị tổ sư gia Long Hổ Sơn này, lại hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
Đạo nhân liếc mắt nhìn mặt biển Đông Hải, khẽ cười nói: "Thế tử muốn kéo dài thời gian, không sao cả, bần đạo há chẳng phải cũng đang chờ lúc thiên môn mở ra sao? Lý Thuần Cương hỡi Lý Thuần Cương, quả không hổ là kiếm đạo đệ nhất nhân năm trăm năm sau Lữ tổ."
Thư Tu đang hấp hối, miệng phun đầy máu tươi, nằm rạp trên mặt đất, gắng gượng nói: "Điện hạ cứu ta!"
Từ Phượng Niên như không hề nghe thấy, cười nói: "Sao nào, lão thần tiên thân mang thần thông huyền diệu như vậy, lại còn sợ khí vận hư vô mờ mịt quấn thân, không thể phi thăng được ư?"




