Vi Phủ Thành phất tay áo, cười bất đắc dĩ: “Ngươi đúng là kẻ chỉ có sức mà không có não, nếu Kinh lược sứ do tướng quân đảm nhiệm, vậy mới xảy ra đại sự. Giả sử triều đình có ý như vậy, mà Đại tướng quân không từ chối thì…”
Vi phu tử nói đến nửa chừng liền không tiếp tục nữa, nheo mắt nhìn về phía tầng mây đen cuồn cuộn trên trời, chỉ khẽ thở dài một tiếng.
Điển Hùng Súc ngạc nhiên nói: “Rốt cuộc là ý gì, Vi phu tử ngươi đâu phải không biết cái đầu lão Điển này hồi nhỏ bị ngựa đá qua, chẳng dùng được, hễ động não là đau đầu.”
Điều này quả là thật trăm phần trăm, võ tướng chính tam phẩm Điển Hùng Súc từ thuở nhỏ đã có sức mạnh vô song, một lần trên phố kéo ngựa đi lùi, kết quả bị con ngựa điên quay người giẫm đạp, chưa nói đến thân thể, cái đầu đã bị giẫm một vó thật mạnh, không chết quả là kỳ tích. Song ở Bắc Lương ai nấy đều rõ, đầu óc của Điển tướng quân có liên quan gì đến việc bị ngựa đá hay không.




