Từ Phượng Niên chợt đứng dậy, nội thị khí cơ lưu chuyển trong cơ thể, không hề có dị thường, Đại Hoàng Đình tầng bốn vẫn chỉ là tầng bốn. Vừa định rút Tú Đông Xuân Lôi về vỏ, tâm thần hắn chợt ngưng lại, vô thức ngửa người ra sau, thân hình gần như song song với mặt đất, mũi chân đá vào vỏ đao Xuân Lôi, vỏ đao va vào thân đao, phá đất bật ngược lại, một thanh dao găm không biết có tẩm độc hay không vừa vặn lướt qua chóp mũi. Từ Phượng Niên tay trái nắm Xuân Lôi, tay phải vỗ đất, thân hình lướt về sau hai trượng, đứng vững rồi nhìn về phía vách đá, thấy một thân ảnh mảnh mai nhẹ nhàng nhảy ra, trong tay vẫn cầm một thanh dao găm. Nàng cười ha ha một tiếng, không vội vã xông vào cận chiến, nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Này, sao ngươi biết ta sẽ từ vách núi trèo lên đỉnh?"
Từ Phượng Niên không chớp mắt nhìn chằm chằm nữ sát thủ thần xuất quỷ nhập này, cố nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói: "Ngươi có thể chui từ bụng ngựa ra, có thể nhảy từ trong nước lên, có thể nhảy xuống từ lỗ hổng cổng thành, vì một ngàn lượng vàng Tĩnh An Vương Triệu Hành trả cho ngươi, có gì là ngươi không thể làm?"




