Từ Phượng Niên thấy nàng không có động tĩnh, một mình diễn kịch mãi cũng nhàm, bèn lúng túng xoay người tìm một chỗ ngồi. Trong tiệm thoáng chốc đã trống không, lão Giả nở nụ cười trên gương mặt già nua nhăn nhúm, khúm núm cúi người đứng bên bàn. Thật ra chẳng có việc gì của lão, Thanh Điểu đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, bát đũa đều được mang từ trên xe ngựa xuống, là đũa ngà, bát sứ ngọc, thịt bò sốt tương đã được một con dao bạc nhỏ thái sẵn, xếp gọn gàng trong bát. Từ Phượng Niên không dùng đũa, dùng tay bốc vài lát nhét vào miệng, thứ hắn muốn chính là hương vị này, đậm đà mà không ngấy, nước sốt đúng vị mà không che mất đi hương vị nguyên bản của thịt bò thượng hạng.
Từ Phượng Niên ăn hết thịt bò, liền tựa vào ghế, dáng vẻ như đang mơ màng ngủ gật.
Nhắm mắt rủ mi, lưỡi chạm hàm trên, khép gối co một chân. Khẽ gõ răng ba mươi sáu lần, khí tức quy về huyền khiếu, hơi thở thuận theo tự nhiên.
Lão Giả chủ tiệm không hiểu sự tình, chỉ cho rằng thế tử điện hạ có chút mệt mỏi, cũng không dám tùy tiện tỏ ra ân cần, chỉ cầu mong không phải là do ngài không hài lòng với món thịt bò hôm nay. Từ Phượng Niên lúc này hô hấp vô cùng ổn định, cũng như cái gọi là chân lý Phật pháp chẳng qua chỉ là ăn uống bài tiết, Đại Hoàng Đình Tâm Pháp này suy cho cùng, vẫn là công phu thổ nạp không mấy nổi bật, đợi đến khi Từ Phượng Niên có thể nghe được tiếng tim đập của người khác, liền có thể bước lên tầng thứ hai của Lục Trọng Thiên Các.




