Từ Phượng Niên uống xong hoàng tửu, rời khỏi viện đi về phía Ngọa Hổ sơn lương đình. Dọc đường, tuyết rơi như lông ngỗng phủ đầy vai áo. Chắc hẳn là Trương Đống Linh đã sắm vai ác lên tiếng, nên không có kẻ không phận sự nào dám đến gần lân la. Nữ tử áo tím tựa vào cột hành lang của lương đình, hai chân duỗi thẳng, mặt hướng ra hồ nước, trên đùi đặt một cây cổ cầm. Từ Phượng Niên đi vào trong đình, cũng không thấy nàng có chút gợn sóng nào trên nét mặt. Từ Phượng Niên đi thẳng vào vấn đề: "Hàn Điêu Tự sẽ xuất hiện trong vòng ba trăm dặm nữa, ngươi định dốc mấy phần sức? Ngươi và ta nói trước cho rõ, ta chỉ có thể lượng sức mà làm."
Hiên Viên Thanh Phong nhíu mày: "Tên nhân miêu đó chẳng qua chỉ ở chỉ huyền cảnh giới, có đáng để ngươi phải huy động lực lượng rầm rộ như vậy không?"
Từ Phượng Niên ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Thứ nhất, Hàn Điêu Tự được công nhận là người mạnh thứ hai ở chỉ huyền cảnh giới sau Đặng Thái A, thủ pháp tay quấn hồng ti, búng tay đoạn trường sinh chắc chắn lợi hại hơn ta rất nhiều. Thứ hai, ta chỉ sợ hắn đột nhiên đạt tới Thiên Tượng cảnh một cách khó hiểu, lúc đó không còn đơn giản là chỉ huyền giết thiên tượng nữa, đến lúc đó thật sự là phiền phức to. Hoàng tử Triệu Khải vừa chết, Hàn Sinh Tuyên không còn hy vọng phò tá vua mới, gần như sống không còn gì luyến tiếc, hận ta thấu xương, nếu có thể giết ta mười lần thì tuyệt đối sẽ không chỉ giết chín lần. Từ Anh là Thiên Tượng, không thích hợp ra tay, bây giờ ta chỉ lo trước khi Vương Tiểu Bình xuất kiếm, Hàn Sinh Tuyên vẫn không suy suyển một sợi tóc."
Hiên Viên Thanh Phong đặt hai tay lên dây đàn: "Ngươi có biết chuyện vây giết Hàn Điêu Tự ở Tây Vực lần trước không?"




