Tiểu cô nương sớm đã nói muốn rời đi, nhưng ngày đầu tiên lại nói đau bụng, không đi nữa, ngày thứ hai nói muốn mua chút đồ Tết mang về cho phụ thân mẫu thân, kết quả kéo Thế tử điện hạ dạo chơi khắp thành một ngày, ngày thứ ba, nàng nằm trong chăn không chịu dậy, đôi mắt đảo tròn láu lỉnh nhưng chẳng nghĩ ra được lý do nào hay ho hơn, vẫn là Từ Phượng Niên hiểu ý, nói lịch thư ghi hôm nay không nên đi xa, sau đó nàng lại kéo Thế tử điện hạ cùng mình đi lên đi xuống Thanh Lương Sơn vài lượt. Đến ngày thứ tư, cuối cùng cũng hết cách, tiểu hòa thượng Bổn Nam Bắc cũng sắp phát điên, tiểu cô nương đành thở dài thườn thượt bước đến xe ngựa mà Từ Phượng Niên đã chuẩn bị sẵn, trong xe chất đầy điểm tâm, trái cây nàng yêu thích, cả son phấn nữa, tất cả đều được ghi vào sổ sách, lần sau gặp Từ Phượng Niên thì nàng phải trả tiền. Còn về việc số tiền đồng trong bát khất thực dưới gầm giường phụ thân có đủ hay không, nàng nào có quản.
Tiểu cô nương thấy Thế tử điện hạ dường như không lên xe ngựa, cảm thấy thiêu thiếu gì đó, vội vàng nói: “Từ Phượng Niên, ngươi không tiễn ta sao?”




