Cổ áo hơi ẩm ướt, nhìn thấy lửa giận trong mắt bách hộ, Nhạc Linh Chi lập tức chân tay lạnh toát.
Chưa kịp nói lời nào, bách hộ đã xông vào phòng ngủ, nhảy lên giường, rồi quệt một cái lên bệ cửa sổ.
Toàn là hơi ẩm của nước mưa, hắn một chưởng đẩy tung cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, đã sớm không còn ai.
“Đáng chết!” Bách hộ nhảy xuống giường, quay lại trước mặt Nhạc Linh Chi, hung hăng túm lấy tóc nàng, ánh mắt tràn đầy sát ý: “Bệ cửa sổ có nước, rõ ràng là Giang Vân Khánh đã mở cửa sổ mà trốn! Ngươi dám lừa ta!”




