Thiên phú mà Tần Khôn thể hiện ra quá mức yêu nghiệt, có thể tưởng tượng, tương lai của hắn tiền đồ vô lượng, nếu có hắn che chở, đủ để bảo đảm Cự Linh Bang hưng thịnh thêm trăm năm, cho nên dù có đầu tư nhiều tài nguyên cũng là chuyện đáng giá.
Vân Bạch Ảnh không hổ là người thông minh, trước đó hắn đề nghị Tần Khôn đảm nhiệm chức đường chủ, sau đó mới nhắc đến đãi ngộ, cũng là để thăm dò Tần Khôn. Bởi lẽ, nếu hắn đưa ra đãi ngộ mười lăm viên Nhân Nguyên Đan mỗi tháng trước, Tần Khôn dẫu có đồng ý, cũng rất có thể là vì Nhân Nguyên Đan.
Nhưng Tần Khôn không chút do dự đã đồng ý, có thể thấy hắn đối với Cự Linh Bang có tình cảm gắn bó nhất định.
Quả thật là vậy, ở Cự Linh Bang, Tần Khôn đã nhận được không ít sự giúp đỡ, hắn cũng không phải loại người vong ân bội nghĩa.




