Giờ phút này, trong phòng game riêng của Lưu Cường, không khí đã lạnh đến đóng băng.
Vẻ mặt Lưu Cường vặn vẹo nhìn màn hình máy tính, hai mắt đỏ ngầu, vừa có sự sợ hãi và không cam lòng của kẻ sắp chết, lại vừa có niềm khoái trá và đắc ý khi tiêu diệt được kẻ thù.
Nhưng ít nhiều vẫn có cảm giác không chắc chắn — Tiêu Kiệt thật sự bị nổ chết rồi sao?
Trước mặt gã, bốn chiếc máy tính xếp thành hàng, đám thuộc hạ của gã vẫn đang giãy giụa.