“Giết người. Kiếm là hung khí, không giết người sao có thể mài giũa cho sắc bén được? Hơn nữa ta có thể cảm nhận được, thanh kiếm trong tay ngươi đang rất đói khát, khao khát giết chóc, khao khát máu tươi. Hãy cho nó ăn no đi, chỉ cần nó uống no máu tươi, hắc hắc, kiếm hồn ắt sẽ thức tỉnh.”
Tửu Kiếm Tiên không phục nói: “Vãn bối giết người cũng không ít.”
Đúng thế thật, chơi game lâu như vậy, quái hình người mà hắn giết không được năm nghìn thì cũng phải ba nghìn rồi.
Nào ngờ Kiếm Ma cười lạnh một tiếng: “Hừ hừ, những thứ ngươi giết đó sao có thể gọi là người? Ngươi phải giết những kẻ có máu có thịt giống như ngươi. Có lẽ ngươi đã từng giết một vài thứ gì đó, nhưng sâu trong nội tâm, ngươi chưa bao giờ xem chúng là đồng loại. Không nảy sinh sát tâm, thì làm sao tôi luyện được kiếm hồn? Đi đi, giết, giết, giết, giết! Hãy để thanh kiếm của ngươi uống no máu tươi. Muốn luyện thành tuyệt thế kiếm pháp, đây chính là thử thách của ngươi.