“Thức ăn đều do bà tử thân cận mang vào, bọn ta cũng lén hỏi mấy bà tử đó, nhưng miệng họ kín như bưng, không nói là không nói, còn cảnh cáo bọn ta không được đồn bậy.”
“Hiếm lạ vậy sao?”
“Phải đó. Người ta quý giá biết bao, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể phơi. Đâu như bọn ta, dãi dầu mưa gió.”
Nông phụ kia thở dài một tiếng: “Thật ra bọn ta vẫn còn may mắn. Sản vật trồng được trong thôn ta đều bán cố định cho Lý gia ở phía nam, không lo đầu ra, năm đói kém này vẫn còn kiếm được miếng cơm no bụng. Ngươi xem những nơi khác trong hương trấn, người ta đã bỏ đi gần hết rồi.”




