Tôn Phục Linh do dự một chút, rồi nói: “Để ta giúp ngươi bôi thuốc, nếu ngươi không ngại.”
“Không ngại.” Hạ Linh Xuyên gãi gãi cổ, “Đương nhiên không ngại, mời vào.”
Hai người bước vào tiểu viện của Hạ Linh Xuyên.
Phòng của hắn quá nhỏ, hai người khó mà xoay xở, bèn đi thẳng vào bếp. Tôn Phục Linh kê chiếc ghế đẩu nhỏ đến bên cửa sổ sáng sủa, nói với hắn: “Ngồi đi.”




