Chu Thanh thấy đã có kết quả, khẽ mỉm cười: “Cảnh Khư tiên sinh, vừa rồi tình thế cấp bách, bần đạo đã dùng lời lẽ bức ép ngươi, mong ngươi thứ tội.”
Cảnh Khư thở dài một tiếng: “Lời của đạo hữu như tiếng chuông cảnh tỉnh. Cảnh Khư ta nếu còn không tỉnh ngộ, quả thực không bằng cả đá cuội.”
Chu Thanh nói: “Mỗi người một chí hướng, vốn không nên ép buộc. Chỉ là bần đạo cũng mong Cảnh Khư tiên sinh thấu tỏ lòng mình, đừng phụ lòng những người mà ngươi quan tâm.”
Cảnh Khư đáp: “Đạo hữu nói rất phải.”