Nhân vật được Trần Thanh Nguyên coi trọng như vậy, Diệp Lưu Quân ngược lại muốn xem thử người này rốt cuộc có lai lịch thế nào, y nhìn thẳng, dỏng tai lắng nghe.
“Có từng nghe nói về... Thiên Thư?”
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Trần Thanh Nguyên trở nên lạnh lùng, đôi mắt tựa như đầm cổ không thấy đáy, sâu thẳm u tối, tang thương mà nghiêm nghị.
Hai chữ Thiên Thư vừa dứt, giống như một hòn sỏi nhỏ ném xuống mặt biển phẳng lặng, làm gợn lên một vòng sóng.