Đầu ngón tay Mạc Tiểu Thiên vẫn còn lưu lại cảm giác tê dại của những hồ quang điện li ti, nhưng khoang mũi lại bị mùi tanh nồng hôi thối xộc vào trước tiên. Hắn loạng choạng chống người đứng dậy, lòng bàn tay không phải sàn xe như hắn dự liệu, mà là những hạt cát nhớt nháp lạnh lẽo. Mỗi hạt cát đều rỉ ra chất lỏng đen đỏ nhớt nháp, tựa như nội tạng thối rữa bị nghiền nát.
"Đây... là đâu?"
Giọng nói run rẩy bị tiếng sóng biển nuốt chửng. Hắn ngẩng đầu nhìn, cả bãi biển hiện lên một màu xanh xám bệnh hoạn, tựa như bị ngâm trong dung dịch formalin. Nơi triều cường không chất đống vỏ sò, mà là vô số mảnh xương hình răng hàm dày đặc và lượng lớn rác rưởi chất chồng. Theo từng đợt sóng vỗ, chúng va vào nhau phát ra tiếng cười khanh khách.




