“Trần đại nhân, ta như vậy có phải rất đáng ghét không?” Hứa Thanh Nghi trầm mặc một lát, khẽ nói.
Rất lâu sau vẫn không có hồi âm.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng sột soạt của ngòi bút lướt trên mặt giấy.
Ánh mắt nàng tối đi mấy phần, có chút chán nản thất vọng, bèn uể oải đứng dậy.