Tiếng cười điên cuồng của Diệp Thu vang vọng khắp sơn động.
Thế nhưng nơi đây lại giống như một thế giới cách biệt với trần thế, không ai có thể giải cứu bọn họ.
Những năm qua, nỗi đau mà bọn họ đã gây ra cho Diệp Thu, giờ đây bọn họ phải nếm trải lại gấp mười, gấp trăm lần.
Vì không phải lần đầu luyện rượu nên thủ pháp của Diệp Thu cũng ngày càng thuần thục, không còn như lần đầu hễ một chút là nổ lò.
Chưa đầy nửa ngày, hắn đã luyện ra được cả một vò Thiên Tiên Túy lớn, nguyên liệu sử dụng trong đó vô cùng mạnh.
Cần phải pha loãng vài lần mới có thể đạt đến tiêu chuẩn lý tưởng trong lòng Diệp Thu.
Mấy ngày tiếp theo, hắn không rời khỏi sơn động nửa bước, luôn chìm đắm trong sự nghiệp luyện rượu của mình, tranh thủ thời gian còn luyện chế thành công cả Khấp Huyết Đan.
Và trong mấy ngày này, Dương Bất Dịch và Lâm Nhiên đã thực sự nếm trải được thế nào gọi là sống không bằng chết.
Vẻ mặt ngạo mạn thường ngày của bọn họ giờ đây đã không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sự sợ hãi, hoảng hốt và tê liệt.
Điều mà Diệp Thu không biết là, trong lúc hắn đang chìm đắm trong sự nghiệp luyện rượu thì bên ngoài đã long trời lở đất.
Bạch Lộc thư viện!
“Hay cho một bài Tương Tiến Tửu, hay cho một câu cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.”
“Tuyệt, thật sự quá tuyệt, đây là sự phóng khoáng, ngang tàng đến nhường nào.”
Trong Dưỡng Tâm Điện, đại trưởng lão Bạch Lộc thư viện đang vô cùng kích động cầm trên tay bài Tương Tiến Tửu được sao chép lại, không thể diễn tả được sự phấn khích trong lòng.
“Ha ha… Tác phẩm truyền thế! Xứng danh tuyệt xướng…”
Nghe Bạch Lộc Minh nói một câu, tất cả mọi người bên dưới đều giật nảy mình.
Trong lòng cũng không khỏi tò mò, rốt cuộc là một bài thơ như thế nào mà có thể khiến đại trưởng lão kích động đến vậy?
Lại còn đưa ra đánh giá cao như thế?
“Đại trưởng lão, tác phẩm truyền thế nào mà có thể khiến ngài đưa ra đánh giá cao như vậy, có thể cho chúng ta cùng chiêm ngưỡng được không?”
Trần Tri Tiết thăm dò hỏi, Bạch Lộc Minh cười cười, lập tức ném tờ giấy sao chép trong tay ra.
Trong chốc lát, tờ giấy phóng to ra, lơ lửng giữa không trung, khi mọi người nhìn rõ nội dung của bài Tương Tiến Tửu, cả sảnh đường đều hít một hơi khí lạnh.
“Hít… Lạy trời, đây là do ai sáng tác? Tuyệt, thật sự quá tuyệt.”
“Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tận hoàn phục lai.”
“Hít… Hay cho một bài Tương Tiến Tửu, vừa thể hiện sự ngông cuồng kiêu ngạo của tuổi trẻ, lại vừa viết hết… sự lĩnh ngộ nhân sinh vui hết buồn đến, cuối cùng cũng là hư không.”
“Đây là cảnh giới gì?”
Cả sảnh đường đều chấn động, tất cả các trưởng lão có mặt ở đây, không ai không bị bài thơ này làm cho kinh ngạc.
Càng đọc kỹ, lại càng tìm thấy bóng dáng của chính mình trong thơ.
Lý Thương Lan kích động nói: “Tác phẩm truyền thế, đây tuyệt đối là một tác phẩm truyền thế trước không có người sau cũng không có ai.”
“Nhưng người ký tên dưới bài thơ này là Diệp Thu? Đây là ai? Tại sao trước đây chưa từng nghe nói qua.”
“Thiếu niên thiên tài như vậy, chắc chắn là đệ tử dòng chính của một gia tộc lớn nào đó, nếu không làm sao có thể viết ra được tác phẩm truyền thế như vậy.”
“Không biết lần này, hắn có tham gia đại hội thơ ca lần này không.”
Mọi người bàn tán xôn xao, Bạch Lộc Minh mỉm cười, im lặng không nói.
Ngay từ hôm qua, ông đã cho người đi dò la tin tức của Diệp Thu.
Tin tức mà đệ tử dưới trướng dò la được nói rằng, người này lai lịch không rõ, giống như đột nhiên xuất hiện, ở Thiên Hương Các cùng người khác đấu rượu, đột nhiên ngẫu hứng đề bút, viết ra tác phẩm truyền thế này.
Không ai biết hắn từ đâu đến, chỉ biết tên của hắn.
“Diệp Thu?”
“Thú vị, lão phu cũng muốn biết, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Trong lòng mỉm cười, Bạch Lộc Minh đã bị tài hoa của Diệp Thu thu hút, ngay lúc dò la được tin tức của Diệp Thu, ông đã cho đệ tử gửi thư mời.
Ông hy vọng trong đại hội thơ ca lần này, có thể nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thu, càng muốn xem… khi đối mặt với những đề bài của ông, Diệp Thu có thể viết ra tác phẩm như thế nào?
Thế hệ trẻ lần này có rất ít tài tử khiến ông mong đợi, Diệp Thu xem như là người đột nhiên xuất hiện, vì vậy sự chú ý của ông dành cho hắn cũng cao hơn một chút.
Cùng lúc đó…
Trong Đế Tử Các.
Hạc Vô Song nhìn bài Tương Tiến Tửu trong tay, mặt không chút biểu cảm, trong mắt loé lên một tia lạnh lẽo.
“Diệp Thu!”
“Người này rốt cuộc có lai lịch gì?”
Sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Thu khiến hắn cảm thấy một tia nguy cơ, phải biết rằng… lần này hắn đến là vì cây Song Sinh Bỉ Ngạn Hoa kia.
Vì vậy hắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, thậm chí đại hội còn chưa bắt đầu, hắn đã đến Hàn Giang Thành.
Chính là muốn xem có những ai sẽ uy hiếp đến hắn, một khi phát hiện, nếu có cơ hội, hắn sẽ không chút do dự mà trừ khử kẻ đó.
Song Sinh Bỉ Ngạn Hoa, một hoa nở hai đóa, có thể xem là tiên phẩm trong các loại tiên phẩm, điều kiện sinh trưởng của nó vô cùng khắc nghiệt.
Chỉ có ở nơi Hoàng Tuyền trong truyền thuyết mới có, lần này Bạch Lộc Minh lấy bông hoa này ra làm phần thưởng, có thể nói là đã thu hút không ít nhân vật có tiếng tăm đến đây.