Ly Dương.
Diệp gia.
Trong đại sảnh, một trung niên nam tử thân ở địa vị cao toát ra vẻ không giận mà uy, tay nâng chén trà, mắt không liếc ngang.
Bên cạnh là một quý phu nhân tao nhã trí tuệ đang ngồi, một thân bạch y phiêu dật, ánh mắt lạnh lùng, dường như có vài phần kiếm ý ẩn hiện.
Phía dưới, một thiếu niên thiên tài mày kiếm mắt sao, đứng thẳng như tùng xanh, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạo mạn của tuổi trẻ.
Thu hồi ánh mắt, Diệp Thu ngờ vực, bỗng nhiên một luồng ký ức ùa vào, hắn buột miệng thốt ra hai chữ.
“Mẹ kiếp!”
Xuyên không rồi?
Hình ảnh trong đầu hắn dừng lại trên cầu vượt trong một đêm mưa bão, một chiếc Maybach lao nhanh qua, bầu trời âm u sấm chớp đùng đoàng.
Dường như có thần linh đang cầu nguyện.
Đột nhiên… chiếc Maybach đang lao nhanh bị trượt bánh, đâm vào chiếc xe điện đang không ngừng nghỉ giao đồ ăn trong cơn bão.
Gã giao hàng xui xẻo bay xa mấy chục mét với tốc độ một trăm tám mươi dặm một giây.
Còn chiếc Maybach mất lái kia thì đâm thẳng xuống cầu vượt.
Cả hai đều bỏ mạng!
Rõ ràng… Diệp Thu chính là gã giao hàng đó.
“Thế này cũng xuyên không được sao?”
Cách xuyên không này quả thực có chút khiến người ta trở tay không kịp.
Nhưng… nghĩ kỹ lại, hình như cũng không tệ.
“Tốt, tốt, tốt… Xem truyện mạng nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng cũng đến lượt ta làm nhân vật chính rồi sao?”
Nhìn hoàn cảnh xa lạ này, cùng với những con thuyền kỳ lạ thỉnh thoảng bay qua trên bầu trời bên ngoài, Diệp Thu rất chắc chắn rằng mình thật sự đã xuyên không.
Hơn nữa hình như còn xuyên đến một thế giới đặc biệt lợi hại, thuyền ở đây lại có thể bay trên trời sao?
“Mẹ kiếp, thế này thì ai còn cưỡi xe điện cùi bắp đi giao đồ ăn nữa? Ta lái thẳng phi thuyền đi giao luôn…”
Là một người nghiện tiểu thuyết mạng lâu năm, Diệp Thu quá hiểu về xuyên không.
Những kẻ xuyên không trong tiểu thuyết trước đây, một chữ “sướng” đủ để quán triệt cả cuộc đời.
Nào là mở đầu có Hoang Cổ Thánh Thể, hoặc có sẵn ngón tay vàng vô địch, bối cảnh nghịch thiên.
Động một tí là ra vẻ ta đây, vả mặt kẻ khác, ôm ấp vô số mỹ nữ, muốn sướng bao nhiêu thì sướng bấy nhiêu.
Giờ đây hắn dường như cũng không còn đặc biệt hận tên ngốc đã đâm bay mình nữa.
Dù sao cuộc đời kiếp trước của hắn cũng chỉ là trâu ngựa, súc sinh, một ngày làm mấy việc cùng lúc, tiền chẳng kiếm được bao nhiêu mà nợ nần lại càng chồng chất.
Nay đã xuyên không, chẳng lẽ còn thảm hơn kiếp trước sao?
“Cứ nói thẳng ra là, ta không cầu mở đầu có Hoang Cổ Thánh Thể hay bối cảnh vô địch gì hết, chỉ cần cho ta một cái hệ thống đơn giản là được, yêu cầu không cao.”
“Cùng lắm thì cho ta thân phận một công tử bột giàu nứt đố đổ vách, chỉ biết ham mê hưởng lạc cũng được, ta không kén chọn.”
Xoa hai tay vào nhau như ruồi, trong đại sảnh tĩnh lặng đến ngột ngạt, Diệp Thu cẩn thận tiêu hóa ký ức của thân thể này.
Khi ký ức trong đầu dần dần được tiêu hóa, nụ cười trên mặt hắn cũng dần dần biến mất.
“Hửm?”
“Khoan đã…”
Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng xẹt qua một tia kinh ngạc, dường như bị cảm xúc của tiền thân ảnh hưởng.
Diệp Thu ngẩng đầu nhìn trung niên nam tử đang ngồi phía trên.
Phụ thân của hắn, Diệp Cẩn, tộc trưởng đương nhiệm của Diệp gia, một trong Thất Vương của vùng đất Bắc Hải Man Hoang, cổ tộc của Đế Vương Châu.
Ông là một trong những chí cường giả đương thời, cũng là nhân vật khiến tất cả mọi người kiêng kỵ, và khiến những sinh linh dị tộc ở Bỉ Ngạn phải khiếp sợ.
Ông từng chỉ bằng sức một mình ngăn cản triệu đại quân dị vực xâm lấn, một trận phong thần.
Ông được bách tính yêu mến sâu sắc, còn được ca tụng là đại anh hùng, đại hào kiệt, bậc tiên phong vĩ đại của nhân tộc.
Có thể nói là một tồn tại được cả thế gian chú ý.
Nhưng…
Trong ký ức của Diệp Thu, ông không hề vĩ đại đến thế.
Trong ký ức của hắn, từ năm ba tuổi, hắn đã bị bỏ rơi trên đường phố Ly Dương, được một gia đình nông dân lương thiện nhận nuôi.
Từ nhỏ sống những ngày tháng cô độc không nơi nương tựa, thường xuyên chịu đói chịu rét, khổ sở lay lắt.
Năm hắn mười tám tuổi, đôi vợ chồng già nhận nuôi hắn qua đời vì bệnh, trước khi lâm chung đã trao tất cả tiền tích cóp cho Diệp Thu, bảo hắn đến Bổ Thiên Thánh Địa cầu tiên vấn đạo.
Họ còn nói với hắn, trên thế giới này, muốn thay đổi vận mệnh của tầng lớp dưới đáy, chỉ có một con đường duy nhất.
Đó chính là tu hành!
Mang theo ký thác của họ, Diệp Thu bước lên con đường đến Bổ Thiên Thánh Địa cầu tiên vấn đạo, cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng, dựa vào thiên phú cực cao mà thành công vượt qua khảo hạch nhập môn.
Chính thức bước vào con đường tu hành.
Nhưng, vì xuất thân nghèo khó.
Trong thánh địa, hắn cũng thường xuyên bị xa lánh, ức hiếp, cuộc sống không mấy tốt đẹp.
Rất nhiều khi, muốn không bị những người đó ức hiếp, hoặc là gia nhập bọn chúng, đi ức hiếp những kẻ yếu hơn.
Hoặc là… phải trở nên khốn nạn hơn cả chúng.
Dần dần, tâm thái của Diệp Thu cũng dần thay đổi trong sự hỗn loạn đó.
Khi hắn tưởng rằng cuộc đời mình cứ thế trôi qua… đột nhiên một ngày, một đôi vợ chồng trẻ tìm đến hắn, nói với hắn…
“Hài tử, chúng ta là phụ mẫu của ngươi!”