[Dịch] Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

/

Chương 51: Luyện Thành Thần Thức

Chương 51: Luyện Thành Thần Thức

[Dịch] Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

Thuần Cửu Liên Bảo Đăng

7.330 chữ

01-06-2025

Trần Mạc Bạch mua sách xong, rời khỏi Nam Khê Phường Thị.

Sau khi hắn rời đi, hai tu sĩ từ trong bóng tối nơi góc phố bước ra.

"Có đuổi theo không?"

"Hạ Quần nói ít nhất là Luyện Khí tầng sáu, có khả năng ẩn giấu tu vi, là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ."

"Vậy thì không đuổi nữa."

"Chờ thêm chút nữa xem sao, nhìn trang phục của hắn có khả năng xuất thân từ đại phái, hai người chúng ta khó khăn lắm mới ổn định được ở phường thị này, vì hai mươi khối linh thạch mà mạo hiểm bại lộ thì không đáng."

...

Vì lần này thân mang món tiền lớn, nên Trần Mạc Bạch không trở về thành từ hoang sơn, mà quay về thủy phủ.

Hắn ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, nhìn hai mươi hai khối linh thạch trong suốt lấp lánh, được cắt gọt chỉnh tề đặt trước mặt, tâm tình khoan khoái chưa từng có.

Thứ này mang về Địa Nguyên Tinh, gửi vào ngân hàng đổi ra chính là hai mươi hai vạn điểm thiện công.

Nhưng Trần Mạc Bạch chắc chắn sẽ không đem số linh thạch này đến ngân hàng quốc gia, đây chẳng phải là tự mình khai báo với Tiên Môn để họ điều tra tội tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc của hắn hay sao?

Hắn cầm lấy hai khối bỏ vào túi sách của mình, số còn lại đều cất kỹ trong thủy phủ này.

Trước khi về nhà, hắn cũng không quên tưới nước cho Thanh Đồng Miêu.

Cảm giác mầm lá có vẻ xanh hơn trước một chút, có lẽ là do linh khí ở thủy phủ này cũng không tệ.

Nghĩ như vậy, Trần Mạc Bạch nhấn nút về thành, trong một luồng ngân quang lóe lên, hắn đã trở về căn phòng của mình.

Tin vui nối tiếp tin vui.

Ngày hôm sau, khi đang trên đường đến trường, hắn nhận được tin nhắn của Thanh Nữ.

Nàng báo rằng tất cả dược liệu đều đã được chiết lạnh xong, chỉ còn bước cuối cùng là điều chế.

Vốn tưởng sẽ rất căng thẳng, nhưng Trần Mạc Bạch lại thấy mình bình tĩnh đến lạ, đây có lẽ chính là cái gọi là túi tiền rủng rỉnh, nam nhân khí thế cũng vững vàng hơn.

Thời đến thiên địa đều đồng lực.

Trong phòng tu luyện của trường, Trần Mạc Bạch như thường lệ tu luyện "Dưỡng Niệm Chú Thần Thuật", bất giác phát hiện mình đã đột phá bình cảnh, hạt giống mà hắn quán tưởng đã phá đất nảy mầm, nhú lên một chiếc lá xanh non.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn cuối cùng đã hoàn toàn nắm bắt được sự biến chuyển của tâm thần.

"Đây chính là, thần thức!"

Do đã cảm nhận được một lần trước đó, nên lần này Trần Mạc Bạch vô cùng bình tĩnh. Trong phòng tu luyện, hắn nội quan bản thân, linh lực ngũ sắc tựa như một vòng xoáy chậm rãi chuyển động, chỉ là vòng xoáy này có chút lệch lạc, không được tròn đầy.

Sau khi luyện thành thần thức, hắn đã có thể chủ động điều chỉnh dòng chảy linh lực trong cơ thể mình.

Theo bí quyết mà Thanh Bình thượng nhân giảng giải, Trần Mạc Bạch chậm rãi dẫn dắt linh lực xoay theo chiều phải tiến vào đan điền, sau đó dùng cách này để điều chỉnh lại vòng xoáy vốn lệch lạc. Sau một chu thiên, vòng xoáy vốn có chút góc cạnh cuối cùng cũng không còn gồ ghề nữa.

Cảm thấy chỉ cần thêm một thời gian nữa là có thể hoàn toàn định hình vòng xoáy linh lực trong đan điền. Đến lúc đó, khi Ngũ Hành Công vận chuyển sẽ tự động hỗ trợ ngưng luyện linh lực, tiết kiệm được không ít công sức.

Dựa theo tài liệu giảng dạy của Ngũ Hành Công, nếu vòng xoáy linh lực này được định hình, thậm chí có thể nâng cao tỷ lệ Trúc Cơ thành công.

Trần Mạc Bạch luôn coi lời của Thanh Bình thượng nhân như khuôn vàng thước ngọc. Hiện tại hắn đã luyện thành thần thức, có thể tiến hành bước này. Cảm nhận một chút, linh lực dường như đã được tinh luyện hơn đôi phần.

"Đợi đến khi Bổ Khí Linh Thủy điều chế xong, lúc đưa cho phụ thân, sẽ nói cả chuyện này cho người nghe."

Đang lẩm bẩm một mình, chuông báo trên điện thoại vang lên, thời gian sử dụng phòng tu luyện của trường đã hết.

Trần Mạc Bạch đứng dậy rời đi.

"Nghe nói hôm nay đại diện của Bổ Thiên Đạo Viện đã đến."

"Đại diện của Vũ Khí Đạo Viện nghe đồn chính là vị Biên đại gia kia."

"Vậy Tứ Đại Đạo Viện chỉ còn lại Cú Mang và Côn Bằng, nhưng chắc cũng sắp rồi, dù sao bọn họ cũng cần không ít thời gian để bố trí nội dung kỳ thi tuyển sinh của mình."

Hắn vừa bước ra, một đám đông đồng môn cũng vừa hết giờ tu luyện tụ tập thành từng nhóm hai ba người, sau khi kết thúc tu luyện, họ trao đổi những tin đồn vỉa hè mà mình nghe ngóng được.

"Ta cuối cùng cũng Luyện Khí tầng năm rồi!"

Một tiếng hét lớn đầy vui sướng vang lên bên tai, Trần Mạc Bạch liếc nhìn, phát hiện đó lại là Lục Hoằng Thịnh, người ngồi cùng bàn với hắn.

"Lợi hại, lợi hại."

"Chúc mừng ngươi, cuối cùng cũng thoát khỏi đội sổ."

Hai nữ đồng môn trong lớp trêu chọc, liền bị Lục Hoằng Thịnh quát cho một trận.

"Mập trước chưa phải mập, mập sau mới đè sập giường. Ta đây là dày công tích lũy, đột phá thuận theo tự nhiên, không giống như kẻ nào đó, cần phải dùng đan dược để đột phá, căn cơ lỏng lẻo, không biết đến giờ đã ổn định được cảnh giới hay chưa."

Lục Hoằng Thịnh vừa nói, ánh mắt vừa cố ý liếc về phía Trần Mạc Bạch. Hắn vẫn luôn không phục chuyện Trần Mạc Bạch đột phá Luyện Khí tầng năm trong kỳ nghỉ.

Suốt thời gian này, hắn vẫn luôn nén một cục tức trong lòng, chỉ muốn chứng minh bản thân.

Hơn nữa, hắn tin vào trường phái không dùng đan dược, cho rằng tu luyện theo cách này linh lực sẽ thuần khiết, sau này khi Trúc Cơ, giai đoạn linh lực hóa lỏng sẽ dễ dàng hơn nhiều, nâng cao tỷ lệ Trúc Cơ thành công.

"Lão Trần, hôm nay ta đột phá cảnh giới, có muốn cùng đi ăn một bữa thịnh soạn không?"

Lục Hoằng Thịnh thấy Trần Mạc Bạch không để ý đến hắn, lập tức cố tình đi tới, rõ ràng là muốn khoe khoang.

Nhưng Trần Mạc Bạch hiện tại cảnh giới đã cao, hắn đã luyện thành thần thức, chỉ cần linh lực được bổ sung đủ, là có thể dễ dàng bước vào Luyện Khí tầng bảy. Đối với đám đồng môn vẫn còn đang ở Luyện Khí trung kỳ này, hắn đột nhiên cảm thấy có một sự xa cách khó tả.

"Hẹn ngày khác đi, hôm nay ta có hẹn với bạn rồi."

Trần Mạc Bạch nói xong, xoay người định rời đi.

"Bạn bè? Ngươi ngoài đám đồng môn chúng ta ra, còn có bạn bè nào khác sao? Hôm nay ta vui, cùng đi đi."

Lục Hoằng Thịnh bước tới, muốn cản Trần Mạc Bạch lại.

Thế nhưng, bước chân của Trần Mạc Bạch lại không hề dừng lại, linh lực Luyện Khí tầng sáu tỏa ra, trong nháy mắt đã đánh tan khí thế mà Lục Hoằng Thịnh, kẻ vừa mới đột phá Luyện Khí tầng năm, đang tùy tiện phóng thích.

"Sao có thể..."

Khí thế bị đánh tan, Lục Hoằng Thịnh đang chắn trước mặt Trần Mạc Bạch liền đứng không vững, lảo đảo một cái.

Trần Mạc Bạch đưa tay đặt lên vai hắn, đỡ lấy hắn.

"Vừa mới đột phá, tâm cảnh không nên dao động quá lớn, nếu không rất dễ bị rớt cảnh giới trở lại."

Nói xong câu này, hắn buông Lục Hoằng Thịnh ra, rời khỏi phòng tu luyện.

"Tên này, đột phá đến Luyện Khí tầng sáu từ lúc nào!"

Lục Hoằng Thịnh đứng tại chỗ, lẩm bẩm một mình, vẻ mặt không dám tin.

"Luyện Khí tầng sáu!? Có lẽ không chỉ vậy."

Tống Trưng bước ra, hắn cũng vừa ra khỏi nhóm phòng tu luyện này, vốn định rời đi, nhưng không ngờ lại thấy một màn kịch hay.

Những người khác có thể không nhận ra, nhưng hắn đã là Luyện Khí tầng bảy, lại cảm nhận được trên người Trần Mạc Bạch có dao động thần thức rất rõ rệt.

Đây là dấu hiệu của việc đã luyện thành thần thức, đồng nghĩa với việc bình cảnh Luyện Khí hậu kỳ đã được đột phá.

"Xem ra, trong lớp ngoài Nghiêm Băng Tuyền ra, còn có một người đáng chú ý."

Tống Trưng nghĩ đến việc Trần Mạc Bạch thường xuyên ra vào phòng làm việc của Đinh lão đầu, hắn trầm ngâm một lát rồi xoay người đi tìm lão sư của mình.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!