Hồng chúc chập chờn u ám, lệ nến đỏ tựa máu, trong đại sảnh đóng kín một mảnh chết chóc tĩnh mịch.
Hai cỗ quan tài xếp song song, bề mặt dán chữ Hỷ đã phai màu, từng nét uốn lượn như rắn, dưới ánh nến toát ra thứ ánh sáng quỷ dị diễm lệ.
Không khách khứa, không nhạc hỷ, chỉ có âm phong xuyên sảnh cuốn theo tro tiền giấy lượn vòng thấp thoáng.
Trên hai cỗ quan tài đều đặt một chiếc đồng kính quấn lụa đỏ, mặt gương mờ đục, từng vệt rỉ sét tựa như một góc giá y đỏ thẫm.




