Nhớ lại nam nhi của mình khi cướp lợn của ông ta, bắt hai tên hạ nhân hãm hại ông ta đã quả quyết tàn nhẫn đến nhường nào, Đại Vương thật sự không thể phản bác Vương Học Châu dù chỉ một lời.
Tiêu Dục Chiếu mặt lạnh như tiền: “Người đâu! Cứ theo lời tiên sinh mà truyền lệnh xuống!”
Y nhìn hai người, vẻ mặt không vui: “Hai vị Vương thúc đều đã lớn tuổi, sao còn có thể vì tiền tài mà náo loạn đến mức này? Truyền ra ngoài chẳng phải khiến người đời chê cười sao? Các ngươi nếu còn chút thể diện thì hãy dừng lại ở đây! Hai tên nô tài kia, trẫm sẽ cho người thẩm tra kỹ lưỡng, có kết quả sẽ thông báo cho các ngươi.”
Đông Bình Quận Vương và Đại Vương hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.




