Nghe Cố Thanh Y thủ thỉ tâm sự, Trần Ngôn giật giật khoé mắt, trầm giọng hỏi: "Vực giới... không thái bình ư? Trấn Ngục Đài mà ngươi miêu tả, dường như... là một nơi chém giết?"
"Phải, là chém giết." Cố Thanh Y lim dim mắt, tựa như đang thu nhận chút hơi ấm mỏng manh từ ánh dương, khẽ đáp: "Sao có thể không chém giết được chứ? Không chém giết... sẽ chết, sẽ có rất nhiều, rất nhiều người phải chết."
Nói rồi, Cố Thanh Y mở mắt: "Ta mười lăm tuổi bị đưa lên Trấn Ngục Đài, ở đó năm năm, cho đến khi ta lấy chiến dưỡng thần, phá cảnh tấn cấp Thiên Nhân cảnh, mới có thể trở về Cố gia.
Nhớ năm đó, đêm đầu tiên ta đặt chân lên đó, trong tay đã bị nhét một món vũ khí.




