Cô bé thần sắc nhàn nhạt, khẽ nói: “Không phải, ta thích ngoại bà, bà đối với ta rất tốt, chưa từng mắng ta, còn mua đồ cho ta…
Còn về phụ thân ta, giờ hắn không còn đánh mắng ta nữa, nhưng… hắn không làm được việc gì, mỗi ngày trong nhà bao nhiêu việc đều phải do ta làm. Ta chỉ mong hắn đừng đi đánh bạc nữa là tốt rồi.”
“Vậy sao không cùng ngoại bà ngươi rời khỏi đây?” Trần Ngôn hỏi.
Cô bé trầm mặc.




