[Dịch] Nhạn Thái Tử

/

Chương 61: Đại Hỏa

Chương 61: Đại Hỏa

[Dịch] Nhạn Thái Tử

Kinh Kha Thủ

7.813 chữ

28-11-2025

"Nghe nói Lục Liễu Các gần đây có cô nương mới đến, tỳ bà gảy cực hay, giọng hát cũng như hoàng oanh, chi bằng lát nữa mời nàng đến đây?"

"Rất hay, chỉ uống rượu trên thuyền thực sự có chút nhàm chán, có vài vị cô nương đàn hát là một chuyện phong nhã, mới hợp với thân phận của chúng ta!"

"Chí phải, chí phải."

"Theo ta thấy, cho dù là nha đầu vừa rồi, sao sánh được với cô nương Lục Liễu Các? Kỳ nghệ của Thược Dược cô nương thắng xa nha đầu này nhiều lắm, chi bằng lát nữa cũng mời Thược Dược cô nương đến đây, cùng chúng ta đánh vài ván?"

"Ý hay, biết đâu còn có thể chiếm được đầu bảng cũng không chừng, ha ha!"

Mấy thư sinh nói đến hứng thú, chỉ cảm thấy khí uất tiêu tan đôi chút, dường như chỉ cần sướng miệng một chút thì chuyện thua một tiểu cô nương sẽ không còn là chuyện mất mặt nữa.

Có một Đồng sinh thấy Trịnh Ứng Từ vẫn mang vẻ u sầu, trong lòng không khỏi khó chịu, đi tới hỏi: "Trịnh huynh, huynh thấy thế nào?"

"Hả?" Trịnh Ứng Từ giật mình tỉnh lại nhìn về phía gã Đồng sinh, thấy sắc mặt người này có chút không tốt, lại lặp lại chuyện vừa nói một lần nữa.

Trịnh Ứng Từ vừa nghe lời này, tâm trạng vốn đã buồn bực lại càng tệ hơn.

Đây đều là hạng người gì chứ!

Tô Tử Tịch mà y vốn muốn kết giao có phong thái thanh phong minh nguyệt, nhưng lại trơn như chạch, cũng không có ý nương nhờ Trịnh gia, mà mấy người này tuy có chút tài học nhưng còn chưa thi đỗ công danh đã nghĩ đến chuyện hưởng lạc như vậy, thật sự khiến Trịnh Ứng Từ có chút chướng mắt.

Càng khiến y cảm thấy mất mặt là mấy người này tâm tư quá bỉ ổi.

Cho dù lòng dạ hẹp hòi cũng được, nhưng dùng chuyện này để sỉ nhục Diệp Bất Hối đã thắng giải cờ, đây đâu phải sỉ nhục nàng, rõ ràng là tự sỉ nhục chính mình!

Thần sắc Trịnh Ứng Từ lạnh nhạt xuống, cũng không còn xã giao qua loa nữa, trực tiếp nói: "Trịnh mỗ còn có việc, không đi nữa, mấy vị huynh đài cứ tự nhiên."

Nói rồi, không nhìn phản ứng của mọi người, y đi về phía người bạn duy nhất có quan hệ khá tốt trên họa thuyền này — Trần Tử Nghi.

"Trần huynh, chúng ta về thôi." Đã từ bỏ ý định kết giao, chi bằng cùng Trần Tử Nghi tách thuyền rời đi, tự tìm tiêu khiển.

Trần Tử Nghi không tham gia giải cờ, cũng không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi, thấy y thần sắc u uất, tưởng là vì chuyện thua cờ mà buồn bực, bèn an ủi: "Hiền đệ, với tài học của đệ, sau này tất sẽ bước vào con đường làm quan, kỳ đạo chỉ là tiêu khiển, đệ không cần quá để tâm."

"Đệ hiểu." Trịnh Ứng Từ đâu phải vì chuyện giải cờ mà u uất, y là cảm thấy mình nhìn lầm người, coi hạng người không ra gì thành người có thể kết giao, cảm thấy mất mặt mà thôi.

Hơn nữa, y luôn cảm thấy mình đã quên điều gì đó nhưng lại không nhớ ra, cảm giác này khiến người ta khó mà nguôi ngoai.

Quan trọng nhất là, ở trên họa thuyền, y cảm thấy rất ngột ngạt.

Tuy nhiên, để không khiến Trần Tử Nghi lo lắng, Trịnh Ứng Từ miễn cưỡng cười: "Với kỳ nghệ của đệ, dù có vào được vòng mười sáu người đến kinh thành cũng khó mà đứng đầu, chi bằng dồn hết tâm tư vào khoa cử."

Thấy vậy, Trần Tử Nghi mới yên lòng.

Hai người lên thuyền riêng rời đi, liếc thấy ánh mắt của những người trên họa thuyền nhìn lại đều mang theo vẻ tức giận, Trần Tử Nghi lại thở dài một hơi.

"Giải cờ lần này thua một thiếu nữ, xem ra đả kích đối với hiền đệ vẫn còn khá lớn, bình thường hiền đệ đâu phải người có tính tình dễ đắc tội người khác như vậy."

"Không chỉ là hiền đệ, ngay cả nhiều học tử trên họa thuyền cũng đều biến sắc, xem ra đả kích không nhẹ." Nghĩ như vậy, Trần Tử Nghi định trở về sẽ khuyên giải thật tốt.

Thuyền hai người họ đi đương nhiên lớn hơn thuyền của Tô Tử Tịch và Diệp Bất Hối, tuy không bằng họa thuyền nhưng cũng chỉ nhỏ hơn một chút mà thôi, trên thuyền không chỉ có vài khoang thuyền mà còn có mấy gia đinh.

Đây vốn là thuyền riêng của Trịnh gia, tuy không trực tiếp kinh doanh nhưng Trịnh gia có một chiếc thuyền riêng là chuyện quá đỗi bình thường, giống như xe bò, chỉ là công cụ đi lại mà thôi.

"Nói mới nhớ, Diệp cô nương thắng giải cờ là đi cùng Tô Tử Tịch đến, Tô Tử Tịch chẳng phải có quan hệ khá tốt với đệ sao?" Lên thuyền vào khoang, tựa cửa sổ ngồi, Trần Tử Nghi uống một ngụm trà nóng được dâng lên rồi hỏi.

Vừa rồi không hỏi là vì xung quanh đều có người, chuyện như vậy không tiện hỏi trước mặt người ngoài, bây giờ trên thuyền đều là người nhà, Trần Tử Nghi liền không còn lo lắng này nữa.

Vẻ mặt Trịnh Ứng Từ cứng đờ, dưới cái nhìn của Trần Tử Nghi, y cười một tiếng: "Chỉ là người cùng huyện, quen biết nhau thôi. Nhắc đến mới nhớ, hắn và Phương Tích có quan hệ khá tốt."

Nói chính xác hơn là có quan hệ khá tốt với Phương gia.

Nghĩ đến đây, Trịnh Ứng Từ đã tìm ra nguyên nhân không thể chiêu mộ Tô Tử Tịch.

"Tô Tử Tịch này đã bắt được mối quan hệ với Phương gia, có lẽ cảm thấy không cần thiết phải nương nhờ Trịnh gia nữa."

"Tuy chỉ là học tử hàn môn nhưng nghe Phương Tích nói tài học không tệ?" Trần Tử Nghi tò mò hỏi: "Có điều huyện thí xếp hạng mười một, không tính là cao lắm!"

"Nói một cách công bằng, văn chương của Tô Tử Tịch quả thực không tệ, thứ hạng này hơi thấp rồi." Trịnh Ứng Từ đã xem văn chương của Tô Tử Tịch, theo quy củ, bài thi của Đồng sinh trúng tuyển đều được sao chép dán bảng, sau này Tú tài, Cử nhân, Tiến sĩ cũng vậy.

Như vậy tuy khảo quan có thể thiên vị, nhưng nếu trình độ quá thấp thì vẫn không thể lên bảng.

"Thôi bỏ đi, không nói nữa." Nghĩ đến những điều này, Trịnh Ứng Từ đột nhiên trong lòng sinh ra chán ghét, y cũng không biết vì sao lại có cảm xúc như vậy, trực tiếp đề nghị với Trần Tử Nghi: "Nghe nói bên bờ Bàn Long Hồ có một tửu quán cực kỳ đúng điệu, chi bằng chúng ta qua đó nếm thử?"

"Hay lắm!"

Thuyền hướng về phía bờ, đúng lúc này, một trận gió thổi qua làm mắt đau rát, gần như không mở ra được.

Đợi trận gió này xuyên qua cửa sổ, Trịnh Ứng Từ và Trần Tử Nghi mở mắt ra mới nhận thấy trời đã âm u nặng nề, mưa phùn lất phất lại rơi xuống.

Trần Tử Nghi không khỏi bật cười: "Mấy ngày nay thời tiết rất lạ, lại mưa rồi, nhưng ngắm cảnh trong mưa cũng là một chuyện phong nhã."

Vừa dứt lời, đột nhiên có tên người hầu chỉ về phía sau, kinh hãi kêu lớn: "Thiếu gia, không hay rồi."

"Cái gì mà thiếu gia không hay rồi, ngươi có biết nói tiếng người không?" Trịnh Ứng Từ vốn tâm trạng không vui, lập tức nổi giận, nếu không phải y có công phu dưỡng khí không tệ thì đã tiện tay vớ lấy đồ vật đập nát cái đầu chó trước mắt này rồi!

"Hiền đệ, đúng là không hay rồi, đệ nhìn xem..." Trần Tử Nghi biến sắc, chỉ vào mặt hồ.

Trịnh Ứng Từ nhìn theo, lập tức kinh ngạc đến ngây người.

"Họa... họa thuyền cháy rồi!" Bên tai, một gia đinh chỉ vào chiếc họa thuyền tinh xảo tuyệt đẹp cách đó không xa mà thất thanh kêu lên.

Chỉ thấy chiếc họa thuyền chở đầy sự khao khát của các kỳ thủ đối với giải đấu ở kinh thành lúc này đã lửa cháy ngút trời. Có lẽ do vừa rồi trời âm u, không biết kẻ lỗ mãng nào đã thắp nến, kết quả gây ra hỏa hoạn.

Xuyên qua ánh lửa, có thể thấy trên họa thuyền sớm đã hỗn loạn thành một đoàn. Quan trọng hơn là vì giải cờ, các họa thuyền được nối liền với nhau, lửa vừa bùng lên liền lan nhanh. Toàn bộ họa thuyền đều làm bằng gỗ tốt, dưới ngọn lửa lớn cháy lan cực nhanh, trong chốc lát đã thiêu rụi khiến xung quanh đỏ rực một vùng.

Các thư sinh trên thuyền cùng với phu thuyền, người thì kêu thảm thiết rơi xuống nước, người thì chủ động nhảy xuống.

Đúng lúc đó lại một trận gió thổi qua khiến ngọn lửa vừa dịu xuống một chút lại bùng lên dữ dội. Những người còn đang cứu hỏa lúc này không còn bận tâm đến điều gì khác, nhao nhao nhảy xuống nước để tự cứu mình.

Mà những chiếc thuyền nhỏ ở xa hơn một chút đều như bị kinh hãi, vội vã chèo ra xa, sợ rằng sẽ đi vào vết xe đổ của họa thuyền.

"Cứu mạng! Cứu mạng!" Tiếng kêu cứu vang lên không ngớt.

Lúc này lửa lớn đã thiêu rụi mái che, xà nhà sụp đổ rơi xuống chặn kín khoang thuyền, ngọn lửa hừng hực phá tan mọi hy vọng thoát thân.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!