Bên ngoài thần miếu, gió đêm gào thét, tựa như có sói hoang đang tru.
"Chậc, ở cái nơi hoang vu này, có gặp phải sói cũng chẳng lạ. Nhưng nơi đây từng có thần miếu sao?" Dù biết không thể có sói, gã gầy vẫn không khỏi lo lắng, vươn cổ nhìn ra ngoài: "Sao ta lại không thấy có nhỉ? Chẳng lẽ ta nhớ nhầm?"
Miệng vừa dứt lời, gã liền thấy một bóng đen lóe lên bên ngoài, lập tức kinh hãi la lên: "Nghiêm nhị ca, có người!"
"Hả?" Nghiêm nhị ca cũng giật mình, lời vừa rồi nếu bị người khác nghe thấy, e rằng sẽ rước họa vào thân. Y đang định vứt khúc xương trong tay để ra ngoài dò xét thì nghe thấy tiếng mèo hoang kêu.
"Nhìn cái bộ dạng nhát như thỏ đế của ngươi kìa! Bị một con mèo hoang dọa cho sợ chết khiếp!" Nghiêm nhị ca lập tức thở phào nhẹ nhõm, bĩu môi một tiếng, trừng mắt mắng gã gầy.
Gã gầy cũng có chút ngượng ngùng: "Ta... ta chẳng phải là nghe nhầm đó sao?"
Một lát sau, gã gầy lại không nhịn được đứng dậy, thấy Nghiêm nhị ca trừng mắt nhìn mình, bèn lúng túng nói: "Cái đó... ta ra ngoài đi giải quyết một chút."
Nghiêm nhị ca nhíu mày: "Đi nhanh lên, cút xa một chút, lão tử đang ăn thịt, đừng để lão tử ngửi thấy mùi!"
Trong lòng y thầm lẩm bẩm: Tên nhãi này sao lắm chuyện thế?
Tâm trạng gã gầy cũng chẳng vui vẻ gì, vừa đi ra ngoài vừa nghĩ thầm: "Có gì hay ho chứ, đều là người đi theo Trương đại ca, ta còn phải sợ ngươi chắc?"
Tay gã cũng nhanh hơn, cởi thắt lưng, không định đi quá xa, chọn một chỗ khuất rồi quay mặt vào tường mà "giải quyết".
Tháng hai, gió lạnh luồn vào tận xương tủy. Gã gầy vội vàng giải quyết xong, đang định kéo quần lên thắt lại lưng thì giữa bầu trời đen kịt, vầng trăng bỗng lách qua kẽ mây rải xuống một vệt sáng. Gã lờ mờ nhìn thấy, ngay trên bức tường đối diện, xuất hiện hai cái bóng.
"A, đây là..."
Chưa kịp kinh hãi quay người, một cơn đau dữ dội kèm theo cảm giác lạnh buốt thấu tim gan đã chậm nửa nhịp truyền đến lồng ngực.
Gã cúi đầu nhìn xuống, thấy một mũi sắt nhọn hoắt, máu tươi trên đó đang nhỏ giọt. Đây... đây là máu của mình sao? Mình sắp chết ở đây ư?
Khi mũi sắt được rút ra, gã chỉ kịp hự lên một tiếng đầy uất hận và không cam lòng, rồi im lìm ngã xuống.
"Tên gầy này quả là dễ đối phó, bên trong vẫn còn một gã nữa." Tô Tử Tịch kéo xác chết ném vào góc tường, đoạn nhìn về phía cửa thần miếu.
Hắn không cố ý che giấu tiếng bước chân, tay lăm lăm mũi sắt, sải bước đi tới.
Nghiêm nhị ca đầu cũng không ngẩng lên, tưởng là gã gầy ở bên ngoài lề mề không chịu vào, liền quát: "Gió lạnh thế này, còn không mau vào đóng cửa!"
Sau đó là những lời chửi rủa đầy bất mãn, xem ra trong hai người, gã gầy là kẻ bị chèn ép.
Tô Tử Tịch cũng không lên tiếng, trực tiếp cầm mũi sắt đi vào.
"Đúng là đồ lười biếng lắm chuyện! Ngươi mà không phải gặp may, Trương đại ca sao có thể cho ngươi đi theo? Đáng đời cái thứ nhát gan chết đói..." Nghiêm nhị ca nhíu mày nói, rồi bỗng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Tên nhãi này, bình thường ít nhất cũng biết biện minh vài câu, sao bây giờ lại im thin thít thế?
Y vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy mũi sắt nhọn hoắt, sáng loáng đang đâm thẳng vào ngực mình.
"A!" Nghiêm nhị ca giật mình, vội vàng lật người né tránh, nhưng trên mặt đất chất đống không ít đồ vật, còn có cả đá vụn gỗ mục, dù phản ứng kịp thời nhưng vẫn không hoàn toàn tránh được. Chỉ nghe "phập" một tiếng, mũi sắt đã đâm vào một bên sườn, cơn đau dữ dội khiến Nghiêm nhị ca hét lên thảm thiết.
Vừa rút hung khí ra, máu tươi lập tức phun xối xả.
"Ngươi, ngươi là ai?" Nghiêm nhị ca nương theo ánh lửa, thấy kẻ trước mặt chỉ là một thiếu niên, thân hình kém xa vẻ vạm vỡ của y, trong lòng cũng yên tâm phần nào. Sau đó thấy đối phương một kích không trúng, dường như có vẻ hoảng sợ, tay cầm hung khí cũng đang khẽ run, y tưởng rằng mình đã đoán ra chân tướng.
Y lập tức áp sát lại, hung hãn mắng: "Dám cướp đến tận đầu lão tử à, ngươi biết ta là ai không? Ta là thủ hạ của Trương lão đại đấy, ngươi... a!"
Tô Tử Tịch chẳng buồn đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn Nghiêm nhị ca. Thấy y từ từ áp sát, định vùng lên đoạt vũ khí, hắn liền lao tới, đâm thêm một nhát.
"Phập!" Mũi sắt lại đâm vào, lần này xuyên từ ngực ra sau lưng.
Nghiêm nhị ca trợn trừng mắt, không thể tin mình lại chết trong tay một thiếu niên, y gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, chết không nhắm mắt.
Kiếp trước từng đánh người bị thương, nhưng giết người vẫn là lần đầu tiên. Khi giết người đầu tiên còn chưa cảm thấy gì, lúc này, sau khi giết chết Nghiêm nhị ca, Tô Tử Tịch mới cảm thấy run sợ, lòng bàn tay túa mồ hôi, lưng áo cũng ướt đẫm.
Trong thần miếu, một trận gió lạnh thổi qua, phảng phất tiếng ai oán không cam lòng.
Tô Tử Tịch nhắm mắt lại: "Trên đời này làm gì có quỷ thần? Dù có đi nữa, ta cũng chỉ là lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt mà thôi. Ta không giết chúng, ắt chúng sẽ giết ta."
Cứ thế nhẩm đi nhẩm lại, đến khi mở mắt ra, sự sợ hãi trong lòng hắn đã tan biến.
"Nơi đây tuy hẻo lánh, nhưng không thể để xác chết ở đây được."
"Vừa rồi nghe nói, đám lưu manh này tay đã dính máu, đều xử lý bằng cách trầm táng, xem ra cách này cũng được. Hay là ta cũng ném xác chúng xuống sông."



