“Dám đả thương ta, đi chết đi!”
Biết rõ hôm nay đã rơi vào bẫy, khó lòng thoát thân, đôi mắt Dư tiên sinh trở nên đỏ ngầu, gã chẳng những không lùi mà còn hung hãn lao thẳng tới. Chỉ thấy trường thương như độc xà lóe lên, một tiếng “phập” vang lên, mũi thương đâm xuyên qua thắt lưng gã.
Điều đáng kinh ngạc là, tuy máu phun xối xả, trên eo cũng xuất hiện một lỗ thủng, nhưng Dư tiên sinh chỉ hừ lạnh một tiếng, cơ bắp co rút lại khiến mũi thương nhất thời không thể rút ra. Một bàn tay gã còn chộp lấy thân thương với một tiếng “bộp” khô khốc.
Gã thanh niên nãy giờ vẫn còn ngây dại, lúc này mới hoàn hồn lại, đôi chân bủn rủn suýt chút nữa thì quỳ xuống. Nhưng dù sao cũng là kẻ từng lăn lộn sinh tử, gã nghiến răng một cái thật mạnh, cắm đầu chạy biến, không dám ở lại gây thêm phiền phức cho bất kỳ ai trong sân.




