Trời đã về khuya, Tô Tử Tịch không muốn tìm vui hưởng lạc, lại thấy mình không cùng chí hướng với đám người này nên liền cáo từ.
Không ít học tử cảm thấy hắn đã cướp mất hào quang của mình, trong lòng đầy rẫy bực dọc nhưng ngoài mặt vẫn phải gượng cười. Thấy hắn muốn rời đi, bọn họ cầu còn không được, ấy vậy mà vẫn phải giả vờ khách sáo níu kéo.
Tô Tử Tịch mỉm cười chắp tay: "Thiên hạ nào có tiệc không tàn, tại đây xin cáo biệt."
Nói đoạn, hắn định lệnh cho họa phường rời đi.




