...Vậy chúng ta còn phải đi vào trong nữa sao?" Một giọng nói khe khẽ vang lên từ trong đám đông, mang theo chút thăm dò, âm u vang vọng trong không gian trống trải này.
Vài người bên cạnh lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô gái búi tóc lỏng lẻo kia căng thẳng rụt người lại, vội vàng cúi đầu.
"Không đi vào trong, chúng ta cũng chẳng còn đường nào khác." Trần Dật Thần vừa nói, vừa liếc nhìn về phía cửa đá.
Mọi người không nói gì, còn Ngô Trí Viễn thấy không ai đáp lời hắn, "Chậc” một tiếng rồi bực bội lùi lại vài bước về phía sau đám đông, "Cứ ở đây chờ cứu viện chẳng phải tốt hơn sao? Nơi này mặt đất khô ráo như vậy, xem ra nước đọng bên ngoài cửa trước đó không thể thấm vào đây, vậy chúng ta cứ chờ người bên ngoài tìm được cách mở cửa, rồi vào đây tìm chúng ta chẳng phải tốt rồi sao, hà tất phải mạo hiểm đi vào trong."




