Cố Thập Viễn đổi tư thế, nghiêng người nhìn Lâm Thâm.
Lúc này hắn hoàn toàn không còn dáng vẻ trêu đùa, cợt nhả như trước, dường như đã biến thành một người khác, ánh mắt sắc bén khiến người ta muốn tránh né.
"Bọn ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, nếu ngươi không phải vì quỷ thần hứa nguyện mà bị cuốn vào thế giới này, vậy tại sao ngươi lại tiến vào? Ngươi tự nguyện sao? Hay là bất đắc dĩ phải làm vậy?" Cố Thập Viễn thốt ra mấy lời này, không ngừng đánh giá biểu cảm của Lâm Thâm, "Ta thấy không ai lại tự tìm phiền phức như vậy, sống tốt cuộc đời mình không phải tốt hơn sao? Ai lại nghĩ mình thật sự có thể trở thành anh hùng toàn năng, lại còn không cầu bất kỳ kết quả nào mà muốn đi giúp người khác, huống chi hành vi giải cứu này còn đi kèm với đủ loại hiểm nguy lớn nhỏ khôn lường."
Lâm Thâm cụp mắt.




