Dấu ấn trên sổ tay.
Dấu ấn màu đen sẫm, đường nét và viền rõ ràng, Lâm Thâm vô thức dùng ngón tay chạm vào hai lần, mới xác định đây không phải thứ vừa mới in lên.
Thế nhưng so với cuốn sổ tay đã ố vàng mép, ấn chương trước mắt này quả thực quá mức rõ ràng, tựa như năm tháng chẳng thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên đó, cũng chẳng thể mài mòn dù chỉ một chút sự tồn tại của nó.
Điền Tùng Kiệt nghiêng đầu, hắn nhíu mày tựa hồ đang cố nhận ra, nhưng cuối cùng vẫn bất lực mở lời: "Thâm ca, trên đây in hình như là một chữ phải không? Chỉ là cong cong vặn vẹo, thoạt nhìn cứ ngỡ là chữ 'thức', nhưng nhìn kỹ lại thấy không giống."




