Trong ánh mắt lo lắng của các cô gái, Lâm Thâm chậm rãi vươn tay, cẩn trọng nhấc viên gạch lát sàn lỏng lẻo lên, gần như không phát ra tiếng động mà đặt nó sang một bên.
Chỉ thấy dưới viên gạch lát sàn là một cái hố sâu vuông vức nhìn từ trên xuống, thành hố bốn phía đều được nén rất phẳng, một chiếc hũ dài đặt vừa vặn trong đó, không lớn không nhỏ, vừa khít.
Mọi thứ cứ như thể được đo ni đóng giày.
Lâm Thâm vươn dài cổ nhìn vào hố, cảm giác độ sâu ít nhất cũng bằng một cánh tay.




