Loan Sinh Lân Ấu dùng cây ngân thương của Thương Lê, tùy ý nhàn nhã gõ xuống đất, từng bước tiến lên, nơi ngực có một lỗ máu to bằng chén rượu. Đáng tiếc, nó không phải nhân loại, trái tim không nằm ở vị trí đó.
Mái tóc dài của nó chuyển đổi giữa màu bạc và trắng, khuôn mặt có một vẻ tuấn mỹ tà dị lạnh lùng: "Có thể một thương xuyên thủng ngực ta, Đông Long Tây Trư, Nam Hổ Bắc Kiếm ngươi có thể xếp hàng đầu rồi! Nhưng ngươi tại sao phải chạy trốn? Ta chỉ có thể dùng cây thương này của ngươi, đánh chết hai tên võ tu Cửu Lê tộc vốn không đủ tư cách chết trong tay ta, cơn giận mới nguôi ngoai được một chút."
Loan Sinh Lân Ấu quét mắt nhìn đám người trước mặt, chất vấn: "Các ngươi đứng cả ở đây làm gì? Đứng ở đây là có thể dọa chết kẻ địch sao?"