Việc phá trận vẫn tiếp tục.
Diệp Bất Phàm tản linh thức ra, phát hiện xung quanh có không ít người đang che giấu khí tức, âm thầm dòm ngó nơi này.
Hiển nhiên.
Người của Vạn Thú Cốc và Thanh Vân Tông vẫn chưa hề hay biết.
Linh thức của hắn vượt xa Trúc Cơ, có thể cảm nhận rõ ràng dao động tu vi của những người đó.
Hai người Trúc Cơ đại viên mãn, những kẻ còn lại đều là tu sĩ Trúc Cơ tầng tám, tầng chín, cả chính đạo lẫn ma đạo đều có.
“Một trong hai kẻ Trúc Cơ viên mãn là người của Thiên Ma Giáo?”
Đó là lệnh bài của đệ tử Thiên Ma Giáo, giữa đồng môn có thể cảm ứng được lẫn nhau.
Thế nhưng rất nhanh.
Trong lúc Diệp Bất Phàm còn đang kinh ngạc, gã đệ tử kia vậy mà đã bỏ đi.
Diệp Bất Phàm sờ lên mặt, thầm nghĩ chẳng lẽ mình trông đáng sợ lắm sao?
Đồng môn sư huynh vừa thấy ta đã chạy mất?
“Sao lại là Trương Lão Tam?!”
Trong bóng tối, một bóng người áo đen lặng lẽ lùi xuống núi, sắc mặt vừa kinh ngạc vừa căm hận.
Kẻ này chính là Dư Thành, đệ đệ của Lệ Khuê, người bị Diệp Bất Phàm đánh gãy chân.
Khi xưa Lệ Khuê đắc tội với Diệp Bất Phàm cũng là vì muốn tích góp linh dược cho đệ đệ, mời một vị Thánh tử ứng cử của Đan Phong luyện đan.
Dư Thành thề sẽ báo thù cho huynh trưởng, đã điều tra Trương Lão Tam suốt mấy tháng trời.
Gã còn cho người vẽ rất nhiều bức họa dựa theo lời miêu tả của huynh trưởng.
Tiếc là không tìm được.
Đến khi nghe được tin tức về hắn, thì đã là lúc Trương Lão Tam đả thương Tiểu Kiếm Tiên.
Bây giờ đột nhiên gặp mặt, Dư Thành không hề có ý định động thủ.
Gã chỉ muốn chạy trốn.
“Huynh trưởng, đệ đệ vô năng, không thể tự mình báo thù cho huynh được nữa.”
Ánh mắt Dư Thành lóe lên: “Thế nhưng, có người có thể!”
Mấy tháng nay, Liễu Vong Xuyên đã tìm kiếm Trương Lão Tam như một kẻ điên.
Gã chỉ cần tiết lộ tin tức này ra ngoài.
Liễu Vong Xuyên chắc chắn sẽ tìm đến giết hắn.
“Liễu Vong Xuyên dường như đang nắm giữ một cây Vạn Hồn Phiên, uy lực gần bằng pháp bảo, có lẽ đủ sức trấn sát Trương Lão Tam.”
Vạn Hồn Phiên của ma đạo vô cùng đặc biệt, không phân chia phẩm cấp, chỉ phân biệt chất lượng của hồn phách.
Chỉ cần có thể chịu được sự cắn trả, cho dù một tu sĩ Luyện Khí kỳ nắm giữ hồn phiên chứa đầy vạn linh hồn mạnh mẽ cũng có thể trấn sát được tu sĩ Trúc Cơ!
Thậm chí… Kim Đan!
Chỉ là việc luyện chế hồn phiên vô cùng khó khăn, hồn phách không đủ mạnh cũng rất dễ tiêu tan.
Vì vậy, Vạn Hồn Phiên thật sự ở nước Triệu cực kỳ hiếm có.
“Bất kể Trương Lão Tam sống hay chết, chuyện này cũng không thể truy cứu thêm nữa.”
Dư Thành im lặng một lúc rồi đi thẳng về phía đông nam mà không hề ngoảnh đầu lại.
Ngoài việc đi rêu rao tin tức, gã còn phải tìm Lệ Khuê đang lén lút tiến vào.
Tránh để gã gặp phải Trương Lão Tam, lại lỡ lời đòi báo thù.
Về chuyện này.
Diệp Bất Phàm hoàn toàn không biết gì.
Nếu biết được, e là hắn sẽ cười phá lên, hắn còn đang sầu vì không có cơ hội trừ khử mối họa ngầm Liễu Vong Xuyên đây.
Cùng lúc đó.
Cách Kỳ Dương Sơn trăm dặm, hơn mười đệ tử của Thượng Thanh Cung và Thanh Vân Tông vừa bước ra từ một bí địa.
Cả đoàn người thần thái phơi phới, xem ra đã thu hoạch không ít.
Hai người dẫn đầu, một là Tiểu Kiếm Tiên, một là nữ thiên kiêu của Thanh Vân Tông chỉ đứng sau Chu Thanh Vân – Vương Khinh Vũ.
“Lần này đa tạ Khương đạo hữu đã nhường cho ta một ít linh dược quý hiếm.”
Vương Khinh Vũ khẽ thi lễ, bộ cung trang làm nổi bật vóc dáng đầy đặn của nàng.
“Ha ha ha, khách sáo rồi, có thể giúp đỡ Khinh Vũ tiên tử là vinh hạnh của ta.”
Tiểu Kiếm Tiên cất tiếng cười lớn.
Vương Khinh Vũ mày như núi xa, môi tựa son điểm, dưới đôi mắt sáng còn có một nốt ruồi son.
Dung mạo tuy không sánh được với Nhan Như Ngọc, nhưng kết hợp với nốt ruồi son kia lại mang một vẻ quyến rũ rất riêng.
“So với trước đây, Khương đạo hữu đã thay đổi không ít, không còn sắc bén như xưa, đối xử với mọi người cũng hòa nhã hơn.”
Vương Khinh Vũ mím môi cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, khiến mấy vị đệ tử Thượng Thanh Cung không khỏi xao xuyến.
Nghe vậy, khóe miệng Tiểu Kiếm Tiên giật giật.
Hắn thay đổi đến mức này, phần lớn là vì Trương Lão Tam!
Bây giờ hắn không dám phô trương như trước nữa, chỉ sợ bị ai đó đâm lén sau lưng.
“Cổ động phủ chỗ Mạc sư đệ sắp được mở ra rồi, có mấy đệ tử Vạn Thú Cốc đang lăm le, Khương đạo hữu có muốn đến xem không?”
Vương Khinh Vũ trong lòng khẽ động, lấy ra một tấm lệnh bài rồi hỏi Tiểu Kiếm Tiên.
Vị trí của cổ động phủ đó thuộc về cả Thượng Thanh Cung và Thanh Vân Tông.
“Cứ để mấy sư đệ của ta đi là được, ta còn có việc quan trọng, không đi được.”
Tiểu Kiếm Tiên lắc đầu, hắn còn có một bí địa quan trọng hơn cả động phủ Kim Đan cần phải đi thăm dò.
Hắn ngừng lại một chút, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo: “Khi Khinh Vũ tiên tử thám hiểm di tích này, mong nàng hãy giúp ta để ý một người, tên là Trương Lão Tam.”
“Nếu được, xin hãy giúp ta giết hắn, ta nhất định sẽ hậu tạ.”
Tên khốn kiếp đó chắc chắn sẽ đến di tích này.
“Trương Lão Tam? Người có thể đả thương cả Khương đạo hữu, ta nào dám đối đầu với hắn.”
“Xì! Gã đó cũng chỉ mạnh hơn tu sĩ Trúc Cơ viên mãn bình thường một chút mà thôi. Nếu không phải năm đó thừa lúc ta cạn kiệt pháp lực mà bỏ đá xuống giếng, sao hắn có thể là đối thủ của ta được?”
Bị chọc trúng nỗi đau, sắc mặt Tiểu Kiếm Tiên sa sầm lại, vội giải thích.
“Thì ra là vậy, xem ra người đời đã đánh giá quá cao Trương Lão Tam rồi.”
Vương Khinh Vũ ngẩn ra, sau khi suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, dù sao thì nàng cũng vừa nợ hắn một ân tình.
Tiểu Kiếm Tiên cũng không cần phải lừa nàng, nếu không lỡ nàng xảy ra chuyện gì, phụ thân nàng sẽ không tha cho hắn.
Nàng thoáng vẻ tự tin: “Nếu gặp phải hắn, ta sẽ dốc toàn lực để giải quyết.”
Sau khi từ biệt Tiểu Kiếm Tiên, Vương Khinh Vũ dẫn theo mấy vị sư đệ đồng môn bay về phía Kỳ Dương Sơn.
May mà khoảng cách không xa.
Một canh giờ sau, Kỳ Dương Sơn đã hiện ra ở phía xa.
Chưa kịp đến gần, Vương Khinh Vũ đã trông thấy hai tu sĩ đang bay nhanh ở phía trước.
Một người là Trúc Cơ tầng tám, người còn lại là Trúc Cơ đại viên mãn, dưới chân hắn là một con Liệt Phong Điêu, tốc độ nhanh đến kinh người.
“Từ Phong?!”
Vương Khinh Vũ khẽ nhíu mày.
Nàng đều biết rõ về mấy cường giả trẻ tuổi của Vạn Thú Cốc.
Bản thân thực lực của họ chỉ ở mức bình thường, nhưng yêu thú mà họ điều khiển lại mạnh đến đáng sợ, hơn nữa số lượng còn rất nhiều.
Từ Phong này chính là một trong số đó, con Liệt Phong Điêu mà hắn điều khiển có tốc độ cực nhanh, ngay cả Tiểu Kiếm Tiên cũng chưa chắc đuổi kịp.
Nếu giao chiến trực diện, Vương Khinh Vũ hoàn toàn có thể áp đảo, nhưng nếu đánh du kích thì rất khó nói.
“Không hay rồi!”
Vương Khinh Vũ dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt xinh đẹp khẽ biến, vội vàng bay về phía Kỳ Dương Sơn.
…
“Tầng thứ hai, phá rồi!”
Tại một nơi hẻo lánh trên Kỳ Dương Sơn, các tu sĩ của Thanh Vân Tông và Vạn Thú Cốc phấn khích nhìn màn sáng trước mặt vỡ tan.
“May mà chỉ là Tam Nguyên Đế Pháp Trận, chứ không phải Ngũ Nguyên Đế Pháp Trận.”
Lão đạo sĩ cầm la bàn lau mồ hôi, nở một nụ cười.
Loại trước, tu sĩ Kim Đan sơ kỳ tấn công nửa ngày cũng có thể phá được, còn loại sau, cho dù là Kim Đan trung kỳ cũng không thể phá nổi.
“Tầng thứ ba là Thanh Nguyên Kính, phá vỡ không khó, ngươi chuẩn bị cho tốt vào.”
Lão đạo sĩ truyền âm nhắc nhở Mạc Vân Quy, bảo hắn cảnh giác với Vạn Thú Cốc.
Mạc Vân Quy gật đầu, ngầm ra lệnh cho các sư đệ bên cạnh chuẩn bị động thủ.
“Ong!”
Lão đạo sĩ xoay la bàn, đánh ra từng đạo pháp quyết bắn về phía tầng chắn cuối cùng trông như một tấm gương.
Tầng chắn từ từ nứt ra, từng luồng khí tức cổ xưa len lỏi qua các kẽ hở.
Thấy vậy.
Bầu không khí giữa các tu sĩ của Thanh Vân Tông và Vạn Thú Cốc bắt đầu trở nên căng thẳng.
Cùng lúc đó, một vài tu sĩ đang ẩn nấp trong khu rừng phía xa cũng không thể kìm nén được nữa.
“Trương sư huynh, trận pháp sắp bị phá rồi!”
Tề sư huynh thở hổn hển.
Diệp Bất Phàm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề nhúc nhích, chỉ lặng lẽ quan sát.
“Rắc” một tiếng, ngay khoảnh khắc tầng chắn cuối cùng vỡ nát.
Diệp Bất Phàm nhìn vào trong động phủ, đồng tử đột nhiên co rút lại.