Đạo đồng dám giận mà không dám nói, chỉ có thể cúi đầu đáp:
“Ta, ta chẳng phải cũng vì ngài và Chân Quân sao?”
“Tốt cái thá gì! Ngươi xem đã tốt chưa?”
Đạo nhân ra sức đập vào Thủy Bàn trống rỗng, trong cơn kinh hãi và tức giận, y vô cùng lo lắng cố gắng đổ hết lỗi cho người khác.
Y biết mình không phải kẻ làm nên việc lớn, đều tại tên tiểu súc sinh này xúi giục. Giờ thì hay rồi, pháp bảo Chân Quân ban cho có thể nói là đã phế hoàn toàn.
Hiện giờ y không chỉ không biết phải giải thích thế nào với Chân Quân, mà ngay cả sau này phải đối phó với Vương gia ra sao y cũng chẳng hay.
Dù sao, chỗ dựa duy nhất của y chính là chiếc Thủy Bàn có thể ngự quỷ này.
Mất nó rồi, y chỉ là một tên thần côn lừa bịp.
Không, không chỉ vậy, giờ đây y còn là một kẻ chết chắc vì dám lừa gạt cả Vương gia!
Đúng lúc này, ngoài phòng vang lên một giọng nói:
“Đạo trưởng, Vương gia sai tiểu nhân đến để ngài xem qua!”
Điều này khiến hai thầy trò không khỏi giật nảy mình.
Có người đến?
Đến từ lúc nào?
Những lời chúng ta vừa nói, hắn có nghe thấy không?
Đạo nhân vội vàng đẩy cửa phòng ra, quát mắng:
“Ta đã nói là đừng đến gần phòng của ta rồi cơ mà? Làm phiền ta tu hành, ngươi gánh nổi không?”
Mãnh sĩ bọc giáp cúi đầu, nâng đao nói:
“Đạo trưởng bớt giận, tiểu nhân cũng chỉ phụng mệnh Vương gia mà thôi.”
Đạo nhân vốn định tiếp tục quát mắng để ra oai, hòng hỏi ra điều gì đó, nhưng vừa cúi đầu nhìn xuống, y lập tức bị ánh đao sáng loáng dọa cho hai chân mềm nhũn.
Sao, sao lại mang một thanh đại đao đến?
Chẳng lẽ Vương gia đã nhìn thấu hư thực của ta, muốn lấy mạng ta rồi sao?!
May mà lúc này, đạo đồng đã nhanh chân lao tới đỡ lấy sau lưng đạo nhân.
Nhờ vậy đạo nhân mới miễn cưỡng giữ được thể diện, không đến nỗi bị một thanh đao dọa cho ngã quỵ xuống đất.
“Đây, đây là ý gì?”
Mãnh sĩ bọc giáp nâng Quỷ Đầu Đao lên cao hơn, nói:
“Vương gia sai tiểu nhân đến hỏi ngài có nhận xét gì về thanh đao này.”
“Nhận, nhận xét?”
Đây là gì? Dằn mặt hay là dò xét?
Yết hầu không ngừng chuyển động, cuối cùng đạo nhân chỉ có thể cứng rắn nói một câu:
“Ừm, đao tốt, đao tốt.”
Đao do Vương gia gửi tới, tất nhiên là đao tốt rồi!
Không đoán ra được gì, cũng chỉ có thể nói như vậy.
Còn sự lanh lợi khi đối mặt với đám tiểu dân trước đây, sớm đã cùng đôi chân run rẩy mà vứt đi cả rồi.
Mãnh sĩ bọc giáp ngẩn ra, hỏi:
“Hết rồi sao?”
“Hết rồi, đi đi đi, không có việc gì đừng đến quấy rầy ta!”
Mãnh sĩ bọc giáp quay người rời đi.
Chẳng bao lâu, An Thanh Vương đã nhận được hồi đáp.
An Thanh Vương vẫn luôn quay lưng về phía cửa lớn nhìn bản đồ thiên hạ, khóe mắt y giật giật một cái rồi đột nhiên quay đầu lại, hỏi:
“Đạo nhân kia nói là đao tốt?”
Nói tệ cũng được, nói bình thường cũng được.
Những điều này y đều có thể chấp nhận. Dù sao, nói tệ thì chứng tỏ đạo trưởng cũng biết thanh Quỷ Đầu Đao này chẳng ra gì.
Nói bình thường, thì phần lớn là đạo trưởng nể mặt y.
Nhưng tuyệt đối không thể khen tốt một thanh đao chém đầu rõ ràng chẳng ra gì, lại chỉ do thợ rèn bình thường dùng sắt thô đúc thành!
“Vâng, thưa Vương gia.”
Mãnh sĩ bọc giáp vội vàng cúi đầu.
An Thanh Vương lại không chịu bỏ qua, tiến lên vài bước truy hỏi:
“Hết rồi?”
“Hết rồi ạ!”
Nhận ra thái độ của Vương gia đối với đạo nhân kia đã thay đổi, mãnh sĩ bọc giáp suy nghĩ một lát rồi lại tiến lên nói:
“Còn một vài việc, tiểu nhân cảm thấy cần bẩm báo Vương gia.”
“Lại đây.”
Theo sau tiếng thì thầm bên tai của mãnh sĩ bọc giáp, khóe mắt An Thanh Vương không còn giật nữa, chỉ càng thêm âm trầm.
Một lát sau.
An Thanh Vương đột ngột vỗ mạnh xuống bàn, ra lệnh:
“Điều toàn bộ cung nỗ thủ trong phủ đến Hồ Tâm Tiểu Viện, để Trương Tam Đao đích thân dẫn đội!”
“Bảo hắn, đạo nhân kia bắt sống được ta có thưởng, chết ta cũng có thưởng. Duy chỉ có cái Thủy Bàn kia, dù chỉ sứt một góc, ta cũng muốn đầu của Trương Tam Đao phải chịu ba nhát đao!”
Mãnh sĩ bọc giáp thực ra không nghe thấy gì.
An Thanh Vương rất tôn trọng đạo nhân, dù cho biểu hiện của y không được như ý cũng vậy.
Dù sao, bản lĩnh ngự quỷ kia không thể là giả được.
Chỉ riêng điểm này cũng đủ để vào thời điểm mà phần lớn người đời này chưa từng thấy thần quỷ, trở thành thượng khách của bất kỳ bậc quyền quý nào.
Vì vậy, đạo nhân nói không cho người khác đến gần phòng y, An Thanh Vương liền đặc biệt mời y đến Hồ Tâm Tiểu Viện, sai thân binh tín nhiệm nhất của mình ngày đêm canh gác, lại còn mỗi ngày đến thăm hỏi.
Nhưng, động tĩnh đạo nhân gây ra trong phòng thực sự quá lớn.
Thêm vào đó, biểu hiện của bản thân y lại quá mức vô năng, hoàn toàn không giống cao nhân.
Điều này khiến thân binh mang đao đến nảy sinh nghi ngờ. Hắn vốn nên cúi đầu tỏ vẻ kính trọng, nhưng lại liếc mắt thấy đạo nhân suýt chút nữa bị một thanh đại đao dọa cho ngã quỵ.
Cũng thấy đạo nhân phải nhờ đạo đồng đỡ mới không ngã.
Thêm vào đó là tiếng gào thét mơ hồ hắn nghe thấy khi đến gần căn nhà nhỏ.
Tất cả những điều này cộng lại đủ để An Thanh Vương nhận ra mình có thể đã bị lừa.
Thân binh lập tức lĩnh mệnh, chuẩn bị rời đi báo cho Tư Mã vương phủ là Trương Tam Đao.



