[Dịch] Ngươi Càng Tin Ta Càng Thật

/

Chương 75: Đêm khuya âm vật sinh sôi, Phật bảo tương tặng

Chương 75: Đêm khuya âm vật sinh sôi, Phật bảo tương tặng

[Dịch] Ngươi Càng Tin Ta Càng Thật

Vạn Lý Vạn Tuyết

8.431 chữ

27-11-2025

Đỗ Uyên trầm tư trong lòng.

Chủ quán thì vội vàng hỏi nhỏ:

“Hoạt Phật, còn... là sao ạ?”

Đỗ Uyên vừa nói được nửa lời đã đột ngột dừng lại, chủ quán quả thực sốt ruột muốn chết.

Nghe vậy, Đỗ Uyên hoàn hồn, đặt bát sứ trong tay xuống cười nói:

“Chủ quán, ngươi được thấy âm binh trở về quê hương, ấy là bởi trước đây ngươi đã tích lũy không ít phúc duyên, thêm nữa bọn họ cũng muốn nếm thử một lần món mì quê nhà trước khi đi, nên mới có nhân duyên gặp gỡ, thành tựu lẫn nhau.”

“Thành, thành tựu lẫn nhau là sao?”

Chủ quán nghe vế trước thì hiểu, nhưng vế sau thì không rõ lắm.

Đỗ Uyên cười chỉ vào trong người y nói:

“Ngươi xem trong người ngươi đang cất giữ thứ gì?”

Lúc chủ quán tìm đến, Đỗ Uyên đã nhận ra trong người y có vật bất phàm.

“Trong người ta?”

Trong người ta thì có gì được chứ?

Chủ quán ngạc nhiên đưa tay vào trong người, rồi sắc mặt y đại biến, từ trong đó lấy ra hơn mười đồng tiền giấy.

“Đây, đây là thứ gì?”

“Ngươi quên tối qua những quân lính kia đã gom cho ngươi hơn mười đồng tiền sao?”

Theo lời Đỗ Uyên chỉ rõ, chủ quán lập tức da đầu tê dại.

Vậy đây là tiền của người chết!

Trong lòng hoảng loạn, y vội vàng đẩy hơn mười đồng tiền giấy này về phía Đỗ Uyên nói:

“Hoạt Phật, ngài hãy phát lòng từ bi, thu lấy những thứ này đi, ta, ta nào dám giữ chúng! Tiểu nhân nhát gan lắm!”

Đỗ Uyên bật cười thành tiếng:

“Đây là vật tốt đấy!”

“Vật tốt? Hoạt Phật ngài chẳng lẽ đang đùa giỡn ta? Đây, đây chính là...”

Nói đến đây, chủ quán liền như những cư dân ở trấn Kiều Thủy, khẽ nói với Đỗ Uyên:

“Đây là tiền của người chết mà, Hoạt Phật, ta nào dám nhận!”

Đỗ Uyên lắc đầu, đẩy vật ấy trở lại nói:

“Đây chính là âm đức!”

Đây cũng là lần đầu Đỗ Uyên thấy loại tiền giấy này, nhưng hắn từng thấy vật tương tự.

Ấy chính là ở trong lão trạch của Tiền gia!

Mười hai đời tổ tiên của Tiền gia, nhờ hành thiện tích đức, đã tích lũy cho con cháu đời sau một khoản phúc duyên lớn.

Mà tổ tiên Tiền gia đã tích lũy phúc đức mười hai đời, cùng với sự tỉnh ngộ của Tiền Hữu Tài, cũng là lý do Đỗ Uyên luôn muốn giúp Tiền gia một tay.

Làm việc tốt mà không được báo đáp. Đỗ Uyên không muốn chuyện như vậy lại đầy rẫy trên đời.

Suy cho cùng, người tốt thực sự quá khổ rồi…

Vả lại, Tiền gia cũng chỉ là thất đức mà thôi. Nếu chỉ cần nói vài câu đã có thể khiến kẻ lầm đường biết quay đầu, thì xét thế nào cũng tốt hơn việc trơ mắt nhìn bọn họ cứ thế sa đọa không biết bao nhiêu lần.

Ngoài ra, phúc đức che chở bao quanh người Tiền Hữu Tài mà Đỗ Uyên thấy trong từ đường Tiền gia hôm đó, lại giống hệt như khí tức bao quanh những đồng tiền giấy này.

Chỉ là vật này hiển nhiên có thể tự do chuyển tay, ai cầm thì là của người đó.

Còn phúc đức của Tiền gia thì rõ ràng chỉ thuộc về con cháu họ Tiền, người ngoài khó mà chạm vào.

“Lợi hại đến vậy sao?”

Đỗ Uyên gật đầu, sau đó trêu chọc hỏi:

“Vậy, giờ ngươi còn muốn đưa cho ta không?”

Vốn dĩ đây chỉ là lời trêu chọc, nhưng Đỗ Uyên lại thấy đối phương không hề nghĩ ngợi đã đẩy toàn bộ hơn mười đồng tiền giấy đến trước mặt mình:

“Nếu không có Hoạt Phật ngài ra tay, tối qua tiểu nhân đã mất mạng rồi, vậy nên, đương nhiên tất cả những thứ này đều là của ngài!”

Đỗ Uyên vội vàng từ chối, cười nói:

“Ấy, ta chỉ trêu đùa một chút thôi, không thể xem là thật, đây là âm đức do chính ngươi tích lũy, sao có thể đưa cho ta?”

Chủ quán vẫn kiên trì:

“Hoạt Phật, tiểu nhân là người phàm tục, thân không có vật gì quý giá, nay cuối cùng cũng có được chút bảo bối thần dị, vậy đương nhiên phải đem ra báo đáp ơn cứu mạng của ngài. Ngài không thể để tiểu nhân mang tiếng vong ân bội nghĩa!”

Nói xong, chủ quán lại ngượng ngùng cười nói:

“Còn nữa Hoạt Phật, ngài xem bảo bối này, tiểu nhân có thể tiếp tục giữ lại không?”

Bát sứ kia vẫn còn trước mặt Đỗ Uyên, chủ quán nhìn chằm chằm, ánh mắt đầy mong đợi. Nếu không phải vì gặp được Hoạt Phật mới gặp phải những chuyện này, vậy thì trong nhà có một bảo bối trấn trạch vẫn tốt hơn!

Đỗ Uyên nhìn cái bát sứ mà chủ quán vẫn hằng tâm niệm, bật cười nói:

“Được được được, ta nhận là được, còn về cái bát này, vốn dĩ nó là của ngươi, đương nhiên nên là ngươi tiếp tục mang về!”

“Ai da, đa tạ Hoạt Phật, đa tạ Hoạt Phật!”

Chủ quán vội vàng ôm bát sứ vào lòng. Còn Đỗ Uyên cũng lấy tiểu ấn ra, khẽ điểm lên hơn mười đồng tiền giấy kia, rồi lập tức thu chúng vào trong.

Cảnh tượng này lại khiến chủ quán một phen kinh ngạc.

Trong lòng thầm nghĩ: Quả không hổ là Hoạt Phật! Thủ đoạn như vậy, phàm tục nào từng thấy qua?

Ừm, có lẽ ngay cả hoàng thượng cũng chưa từng thấy!

Vừa nghĩ đến đây, chủ quán lập tức cảm thấy sống lưng mình vô thức thẳng tắp.

Nhìn chủ quán không biết nghĩ đến điều gì mà lại vô cùng tự đắc.

Đỗ Uyên trong lòng bỗng nảy ra một kế.

Hắn khẽ trầm ngâm, ngẩng mắt nhìn chủ quán, giọng điệu trầm chậm:

“Chủ quán, có một việc ta muốn thương lượng với ngươi. Đồng ý hay không, hoàn toàn do ngươi quyết định.”

Chủ quán nghe vậy, vội vàng chỉnh y phục, sửa mũ, chắp tay cung kính nói:

“Hoạt Phật cứ việc phân phó!”

Đỗ Uyên ánh mắt thâm thúy, chậm rãi nói:

“Ngươi có từng nghĩ tới... sẽ cứ thế mà tiếp tục công việc kinh doanh ban đêm này lâu dài không?”

Âm binh đêm khuya hành tẩu, quỷ vật quấy nhiễu — khi sự việc này đã bắt đầu, Đỗ Uyên trong lòng hiểu rõ, e rằng đường đêm nơi đây sẽ khó mà yên tĩnh trở lại. Thay vì để chủ quán sau này ngày đêm lo sợ, chi bằng cứ thế mà làm tiếp.

Như vậy, chủ quán có thể tích lũy thêm âm đức, còn hắn cũng có thể khiến những âm vật rõ ràng mạnh hơn phàm tục kia biết được rằng còn có sự tồn tại của mình.

“Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, ta cũng có cách giúp ngươi không còn lo sợ vào ban đêm.”

Điều này trong mắt Đỗ Uyên tuy là kế sách vẹn cả đôi đường, nhưng nếu đối phương không muốn, Đỗ Uyên tự nhiên sẽ không cưỡng cầu, cũng sẽ hết lòng giúp đỡ y.

Chủ quán trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sự bối rối sâu sắc cùng một tia dò hỏi khó nhận ra, ngập ngừng mở lời:

“Hoạt Phật, tiểu nhân cả gan thỉnh giáo, những âm vật lang thang trên thế gian này, rốt cuộc là kẻ đáng thương nhiều hơn, hay kẻ đáng ghét chiếm phần hơn?”

Trong lòng y suy nghĩ cuồn cuộn: Những quân lính kia hình dạng hung tợn, nhưng lại tặng y tiền âm đức, còn vì y mà xua đuổi tà ma và khuyên nhủ tử tế.

Còn ba kẻ tà ma kia, thoạt nhìn thì đáng thương vô cùng, nhưng bên trong lại ẩn chứa họa tâm, cực kỳ độc ác.

Đối với vấn đề này, Đỗ Uyên suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu mới nói:

“Rốt cuộc, đa phần cũng chỉ là một đám người đáng thương với những nỗi khổ riêng mà thôi.”

Những quân lính kia, liệt tổ liệt tông của Tiền gia, thậm chí Chu Đại và mã yêu ban đầu, đều không phải loại tà ma gì.

Còn về xà yêu, Linh Châu, và yêu lang, lại rõ ràng là bị người khác khống chế.

Sau khi nhận được câu trả lời của Hoạt Phật, chủ quán hít sâu một hơi, cúi lạy nói:

“Vậy Hoạt Phật, tiểu nhân nguyện ý!”

Đỗ Uyên cười nói:

“Thật sự nguyện ý?”

“Thật sự!”

Chủ quán nghiến răng đáp lời, nhưng vẻ trấn tĩnh cố gắng kia thoáng chốc đã tan biến, giọng y run rẩy, gần như mang theo tiếng khóc mà khẩn cầu:

“Chỉ mong Hoạt Phật từ bi! Cầu ngài lại rủ lòng thương, giúp đỡ tiểu nhân thêm nữa! Tiểu nhân... trong lòng tiểu nhân thực sự sợ lắm!”

Đỗ Uyên khẽ gật đầu, ánh mắt rơi trên chiếc bát sứ kia, giọng điệu trầm tĩnh:

“Nếu đã là do ta đề xuất, vậy đương nhiên nên là ta giúp ngươi chu toàn mọi việc!”

“Nào, đưa bát cho ta.”

Chủ quán như được đại xá, vội vàng dâng bát sứ đến trước mặt Đỗ Uyên.

Đỗ Uyên nhận lấy, đầu ngón tay khẽ vuốt ve thành bát, tựa như đang cân nhắc một đoạn nhân quả. Hắn ngẩng mắt nhìn chủ quán, khóe môi nở một nụ cười:

“Ngươi và ta kết duyên bởi vật này, hôm nay liền dùng vật này mà thi pháp, thế nào?”

“Được được được, đều nghe theo Hoạt Phật ngài!”

Chủ quán đương nhiên vạn phần vui vẻ.

Đỗ Uyên không nói nhiều nữa, ngưng thần quan sát bát sứ một lát, rồi giơ tay từ tiểu ấn bên hông, lấy ra một mảnh ngói vỡ nhỏ từ miếu thần.

Đầu ngón tay khẽ động, mảnh ngói vỡ liền bị nghiền thành bột mịn trong lòng bàn tay. Ngay sau đó, Đỗ Uyên lấy ngón tay làm bút, chấm lấy bột ngói thấm đẫm năm tháng và thần khí, trầm ổn viết năm chữ cổ kính mà ẩn chứa sức mạnh lên đáy bát——

Bát Nhã Ba Ma Không!

Đến đây, Phật bảo đã thành!

Sau khi quan sát một lát, xác nhận không còn sai sót nào, Đỗ Uyên trao vật ấy cho chủ quán nói:

“Sau này, nếu gặp kẻ bất chính, ngươi có thể cầm vật này mà hàng phục chúng.”

“Còn nếu có người hỏi ngươi do ai chỉ dẫn mà mở quán, vậy ngươi cứ nói, ngươi phụng ý chỉ của Tiểu Tây Thiên!”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!