Người khác nghĩ sao, Đỗ Uyên nào hay biết.
Hắn chỉ biết, mình cuối cùng cũng đã lợp xong những viên ngói diềm khó nhằn này.
Việc tu sửa thần miếu cũng coi như đã hoàn hảo trọn vẹn.
Lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, Đỗ Uyên ngồi trên nóc thần miếu, phóng tầm mắt nhìn non nước xa xăm, vừa nghỉ ngơi gân cốt, vừa cho mắt được thư giãn.
Dãy núi xa được hoàng hôn nhuộm thành màu xanh thẫm, dòng suối quanh co tựa như sợi dây bạc vắt qua thung lũng.
Vẻ đẹp nguyên sơ của non nước chưa bị vẩn đục bởi thế gian, quả thực khiến người ta say lòng.
Trong làn gió núi nhẹ thổi, giọng nói kia lại một lần nữa văng vẳng bên tai Đỗ Uyên:
『Ngươi là người của Phật môn?』
Câu kệ “Bát Nhã Ba Ma Không” này, thường dân không hiểu ý nghĩa, cũng chẳng phân biệt được xuất xứ, nhưng vị này tuyệt đối sẽ không nghe lầm.
Huống hồ, vào khoảnh khắc cuối cùng khi trấn áp dòng nước kinh thiên, vị này còn tận mắt chứng kiến dị tượng Phật quốc đảo huyền.
Thủ đoạn như vậy, quả thực không giống người của Đạo môn.
“Phật pháp cách xa nhân gian này quá, cho nên ta không phải hòa thượng.”
Đỗ Uyên sao có thể thừa nhận mình là hòa thượng, khó khăn lắm mới thoát khỏi thân phận này, nếu quay lại thì thật quá phiền muộn.
Vì vậy, Đỗ Uyên đã nói với vị này một câu đầy khéo léo, có thể suy diễn theo nhiều hướng.
『Vì... nhân gian sao?』
Không phải hỏi, mà là đáp.
Đỗ Uyên cũng không nói thêm, chỉ lặng lẽ nghỉ ngơi trên nóc thần miếu.
Nhưng một lúc lâu sau, Đỗ Uyên lại nghe thấy vị này đột nhiên hỏi một câu, có chút khó hiểu, lại phảng phất quen thuộc.
『Vì nhân gian này mà xả bỏ quả vị, thật sự đáng giá sao?』
Đỗ Uyên đương nhiên không biết, câu “Bát Nhã Ba Ma Không” chấn động bốn phương của Pháp Hải, trong Phật kinh vốn không hề có.
Chủ nhân của giọng nói này lòng dạ biết rõ, nhưng lại có kiến giải của riêng mình.
Suy cho cùng, Phật lực tạo nên dị tượng Phật quốc đảo huyền, trấn áp sóng dữ ngập trời kia, không thể nào là giả được.
Bởi vậy, đây hẳn là đại thủ đoạn tự thành kinh điển.
Sự huyền diệu của nó, có lẽ là đã chắt lọc tinh túy của 《Tâm Kinh》:
Lấy “Bát Nhã” làm nền tảng, thu lấy trí tuệ tối thượng để thấu suốt bản nguyên của vạn vật;
Dung hợp “Ba La Mật” làm công dụng, hóa thành pháp môn vô thượng của Bồ Tát Lục Độ Vạn Hạnh;
Cuối cùng lấy “Không” làm ấn, khế hợp với chân lý tối cao của chư pháp vô tự tính, duyên khởi tính không.
Ba pháp viên dung, mới tạo thành vô thượng chân ngôn kinh thiên động địa này.
Pháp này tuy chưa chạm đến đại pháp căn bản phân chia Đại thừa, Tiểu thừa, nhưng đã đủ để khai tông lập phái, là một nền tảng thông thiên!
Mà khi hắn từ Thích nhập Đạo, e rằng đã trực tiếp xả bỏ quả vị Phật Đà kim thân viên mãn kia, biến nó thành nền tảng để tái nhập hồng trần phiền nhiễu...
Đỗ Uyên dĩ nhiên không biết vị này đang nghĩ gì, chỉ âm thầm suy tính theo lời nói.
Ừm, xem ra vị này thật sự đã bị ta dẫn đi lạc hướng rồi. Nhưng mà quả vị ư, he he, chút Phật pháp nửa mùa của ta, ngay cả xuất gia cũng không tính, thì làm gì có quả vị nào chứ!
Chuyện này đương nhiên không thể nói ra, vì vậy Đỗ Uyên không đáp lời.
Chỉ ngắm nhìn non nước xa xăm, rồi cúi đầu nhìn đám đông dân chúng bên ngoài thần miếu, lặng lẽ mỉm cười.
Thấy cảnh này, giọng nói kia không khỏi mang theo vài phần ý vị khó tả.
『Nếu ngươi tiếp tục chuyên sâu Phật pháp, chưa chắc không thể mang nó đến nhân gian... Thôi bỏ đi, ta cũng chỉ từng nghe giảng pháp trước Phật, e rằng còn kém xa cái nhìn của ngươi về căn bản của chính mình.』
『Nhưng, nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta lại chịu đại ân của ngươi, vậy thì, ta cũng sẽ dốc sức mà làm.』
Dường như ngài đã nghĩ nhiều quá rồi.
Nhưng, ta dường như không cao thượng như ngài tưởng tượng.
Đỗ Uyên khẽ chuyển tầm mắt, cười nhẹ một tiếng rồi nói:
“Mỗi người làm tròn chức phận, mỗi người lo tròn vận mệnh, nhân gian ắt sẽ vạn năm vô ưu. Ngài có thể nghĩ như vậy, thực sự là phúc của bá tánh thiên hạ.”
Đây vốn là lời đối đáp cho mọi tình huống mà Đỗ Uyên nói ra vì không biết vị này nghĩ gì.
Thế nhưng, lời này vừa thốt ra, đối phương lại kinh ngạc thốt lên một câu.
『Lạ thật, ngươi rõ ràng đã xả bỏ quả vị từ Thích nhập Đạo, nhưng vì sao lời nói và suy nghĩ của ngươi lại là học thuyết của Nho gia?』
A, đây là tư tưởng của Nho gia sao?
Ta không biết.
Ta làm sao có thể tường tận học thuyết của tam giáo đến vậy được?
Ngay khi Đỗ Uyên còn đang không biết trả lời thế nào.
Giọng nói kia đột nhiên kinh ngạc nói.
『Chẳng lẽ ngươi cho rằng Đạo gia cũng không ổn? Cho nên ngươi muốn đi qua tam giáo hiển học một lượt?』
『A, người tam giáo đều thông từ xưa đến nay nhiều không kể xiết, thậm chí kẻ tinh thông chư tử bách gia cũng có, nhưng đại thần thông giả tam giáo đều hiển, lại chưa từng có một ai!』
『Ngươi quả thực đã tìm được một con đường khả dĩ nhất để thành tựu điều ngươi mong muốn, nhưng, thật sự phải vượt mọi chông gai mà đi như vậy sao?』
Hình tượng Đỗ Uyên trong mắt vị này đã trở nên cao lớn vô hạn.
Còn bản thân Đỗ Uyên thì: Trời đất ơi, ngài đã nghĩ đi đâu thế này?
Nhưng lại chẳng thể tiếp tục trầm mặc, bởi vậy sau trăm mối suy tư, Đỗ Uyên đã dùng chính câu nói mà vị này từng đáp lại mình:



