Lữ Phụng Tiên lặng lẽ gật đầu, liền lon ton chạy theo sau lưng Mạnh Hoạch, cùng y tiến vào khuê phòng của Chúc Dung phu nhân! Chúc Dung phu nhân nghe tiếng liền ngẩng đầu, khi nàng nhìn thấy Mạnh Hoạch, trong mắt không tự chủ hiện lên một thoáng thất vọng, nhưng rồi vụt tắt. Song, khi nàng nhìn thấy Lữ Phụng Tiên đứng phía sau Mạnh Hoạch, ánh mắt tức thì rạng rỡ niềm kinh hỉ! Mạnh Hoạch chỉnh lại thần sắc, đoạn quay sang Lữ Phụng Tiên nói: "Phụng Tiên, mau trị liệu cho phu nhân đi!"
Chúc Dung phu nhân không hiểu ra sao, bèn nghi hoặc hỏi: "Mạnh Lang, chàng đang nói gì vậy? Trị liệu gì chứ? Thiếp đâu có bệnh!" Thấy Chúc Dung phu nhân trách yêu, Mạnh Hoạch vội vàng thuật lại toàn bộ những lời Lữ Phụng Tiên vừa nói với y. Chúc Dung phu nhân có chút khó hiểu nhìn Lữ Phụng Tiên, trong mắt tràn đầy sự cạn lời. Suốt chặng đường về Giang Nam này, rõ ràng là nàng đã chăm sóc hắn, từ khi nào tên Lữ Phụng Tiên này lại biết được thủ nghệ của Tổ Phinh, sao nàng lại không hề hay biết? Thấy Chúc Dung phu nhân nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, Lữ Phụng Tiên liền mặt dày mày dạn, bắt đầu nói bừa: "Phu nhân cứ yên tâm, gia gia ta từng là một Xích Cước Y Sinh, người từng dựa vào thủ pháp xoa bóp này mà độc bộ thiên hạ! Chỉ cần người cho ta thử một lần, chắc chắn sẽ bảo đảm người lại long tinh hổ mãnh, thanh xuân vĩnh trú!"
"Thanh xuân vĩnh trú? Vậy thiếp thật sự có chút mong chờ rồi..." Chúc Dung phu nhân dù sao cũng là nữ nhân, nữ nhân nào lại không mong muốn mình thanh xuân vĩnh trú cơ chứ? Một đại sư nổi tiếng từng nói, trên đời này có bốn loại tiền dễ kiếm nhất, đó là: thân thể người già, thành tích trẻ nhỏ, đáy quần nam nhân, và dung nhan nữ nhân! Lữ Phụng Tiên chậm rãi bước tới, nửa quỳ trước giường của Chúc Dung phu nhân, sau đó dùng một tấm đệm dày lót trên chân mình, còn Chúc Dung phu nhân cũng rất tự nhiên đặt đầu mình lên đó, để lộ một mảng da cổ trắng ngần. Lữ Phụng Tiên còn chưa bắt đầu, ánh mắt hắn và Chúc Dung phu nhân đã lén lút nhìn về phía Mạnh Hoạch đang đứng sững tại chỗ.




