Ngay lúc Mộc Hoa Lê đang đắc ý, mặt đất dưới chân hắn bỗng khẽ rung chuyển... Nụ cười trên mặt Mộc Hoa Lê còn chưa kịp tắt thì hắn đã cảm nhận được sự bất thường dưới chân, ngay cả chiến mã dưới thân hắn cũng bất an hí vang! "Chuyện gì thế này? Đã xảy ra chuyện gì?"
Mộc Hoa Lê trợn trừng đồng tử, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc! Đúng lúc này, từ xa bỗng truyền đến một tiếng kèn dài! Lời của tên tướng lĩnh Man quân kia còn chưa dứt.... Bỗng nhiên, từ phía xa vô số tiếng xé gió truyền đến! Mộc Hoa Lê nghe tiếng quay đầu lại! Chỉ thấy từ xa, vạn tiễn cùng bắn! Mũi tên dày đặc tựa bầy ong đen vỡ tổ mà bay ra! Mưa tên dày đặc, che kín trời đất, tựa một đám mây đen ập đến trong chớp mắt! Ngay cả ánh sáng chói lòa giữa không trung cũng bị che khuất tức thì! "Phòng ngự! Mau phòng ngự..."
Mộc Hoa Lê kinh hãi thốt lên! Hắn vội vã ra ngoài khoe mẽ, nhưng căn bản không mang theo vật gì có thể phòng ngự tên bắn, chỉ mặc một bộ khải giáp hoa lệ mà vô dụng! Mộc Hoa Lê thấy vậy, lòng dạ độc ác, lập tức lật mình xuống ngựa, rồi một tay kéo tên tướng lĩnh bên cạnh chắn trước người, còn mình thì bám chặt phía sau, coi hắn như một tấm lá chắn thịt người! Thầm nghĩ: Đạo hữu chết chứ bần đạo không chết!