Nhưng trong lòng Mộc Hoa Lê lại càng lúc càng hoảng loạn! Vương vị của hắn có được là nhờ việc giết chúa đoạt quyền, vì vậy kể từ khi lên ngôi, ngoài cửa luôn có vô số tinh nhuệ của Xích Mã Tham Quân canh giữ ngày đêm để bảo vệ tính mạng cho hắn... Bình thường, dù trong phòng có chút gió thổi cỏ lay, đám thị vệ đó cũng sẽ nhanh chóng xông vào... Có lần, hắn đang cùng một mỹ nữ Man Hoang mây mưa, đến hồi gay cấn nhất, hắn đã không nhịn được mà hét lên! Kết quả, ngay giây tiếp theo! Một đội tinh nhuệ của Xích Mã Tham Quân mặc khôi giáp đã phá cửa xông vào! Thiếu chút nữa là dọa hắn liệt dương... Thế nhưng lần này, mặc cho hắn la hét thế nào, đám hộ vệ bên ngoài vẫn im lìm như chết, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào! "Người đâu? Mau tới đây! Các ngươi đều chết ở đâu cả rồi..."
Mộc Hoa Lê gào lên trong tuyệt vọng.
Hắn ở bên cạnh Man Vương Ô Nhật Căn quá lâu, đến nỗi sự sợ hãi đối với Man Vương đã khắc sâu vào tận xương tủy! Man Vương Ô Nhật Căn chỉ hừ lạnh một tiếng, giây tiếp theo, Mộc Hoa Lê còn chưa kịp phản ứng đã ngã sõng soài trên đất, còn thanh loan đao trong tay hắn không biết từ lúc nào đã nằm trong tay Man Vương Ô Nhật Căn! Ô Nhật Căn cứ thế lặng lẽ nhìn chằm chằm Mộc Hoa Lê, giọng điệu dường như mang theo chút ưu phiền: "Mộc Hoa Lê, năm ngươi năm tuổi, ta đã bế ngươi ra khỏi đám nô lệ, nuôi dưỡng bên cạnh mình, đối đãi với ngươi như con ruột! Bao năm qua, ta đã giao Xích Mã Tham Quân được rèn đúc bằng vàng bạc cho ngươi quản lý, để ngươi kết giao với các đại tướng quân trong tộc..."
"Ta, Ô Nhật Căn, đối với ngươi không tệ chứ?"